Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:38:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Leng keng leng keng —
Chương Vận Nghi đặt bút xuống, đưa mắt rà soát lại bài làm một lần nữa. Tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng đã rơi xuống. Năm lớp 12 này, cô đã phải trải qua vô số kỳ thi lớn nhỏ. Cô không chắc là mình có thể ước lượng được chính xác điểm số, nhưng có một điều là cô biết rõ — bất kể kết quả có ra sao, thì cô đều đã cố gắng hết sức. Phần còn lại, cứ để số phận quyết định đi.
Bước ra khỏi phòng thi, ánh mặt trời lúc 5 giờ chiều vẫn chói chang lóa mắt như cũ. Cô theo phản xạ đưa tay lên che mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu vì sao, cô bỗng có cảm giác muốn bật khóc.
Ánh mắt cô lướt qua những thí sinh xung quanh — những người mà cô không hề quen biết, nhưng trên mặt ai cũng hiện lên biểu cảm giống hệt cô. Vô thức hòa vào dòng người, cô chậm rãi đi về phía cổng trường, như thể vẫn đang trong một giấc mơ. Mãi đến khi cánh cổng mỗi lúc một gần hơn, bỗng có một thí sinh hét lớn, giọng tràn đầy hưng phấn: “Tự do rồi!!”
Cô giật mình tỉnh táo lại, đôi mắt cũng dần trở nên sáng rõ.
Thi xong rồi, cuối cùng cũng thi xong rồi!
Nhịp tim cô đập nhanh hơn cả khoảnh khắc Trần Khoát tỏ tình với cô. Cô bước vội về phía trước, hận không thể bay lên luôn cho rồi. Không chỉ riêng cô, mà nhiều thí sinh khác cũng bắt đầu chạy. Gió rít bên tai, cô vừa chạy vừa rủa thầm trong lòng: Cái kỳ thi c.h.ế.t tiệt này! Cái kỳ thi đáng ghét này!!
TBC
Rốt cuộc thì mình —
Cô lập tức khựng lại, đồng thời đưa tay bịt miệng. Không được, không thể tùy tiện nói mấy câu kiểu này được. Nếu bây giờ có ai phỏng vấn tâm trạng của cô, chắc chắn cô sẽ gào lên cầu xin số phận tha cho mình, đã xong rồi, tha cho nhau đi!
Trên mặt hầu hết thí sinh đều hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Thi thế nào? Được khoảng bao nhiêu điểm? Ai quan tâm chứ!
Chương Vận Nghi bứt tốc chạy như bay. Thì ra khi người ta vui sướng tột độ, thực sự sẽ có cảm giác muốn chạy bộ, mà còn chạy rất nhanh. Chẳng mất bao lâu, cô đã lao ra ngoài và ngay lập tức trông thấy bố mẹ đang chờ trong đám đông các phụ huynh.
Doãn Văn Đan cũng nhanh chân bước tới, ôm chặt lấy con gái.
Ngoại trừ hai mẹ con cô ra, cũng còn có nhiều phụ huynh khác cũng ôm lấy con mình, chẳng nói gì, chỉ dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng, giống như lúc họ còn bé vậy.
“Có mệt không? Có khát nước không?”
Chương Chí Khoan mở nắp chai nước, sốt ruột hỏi.
“Khát ạ!” Chương Vận Nghi vừa buông mẹ ra lập tức tu một hơi hết nửa chai. Nước lạnh chảy xuống, xua đi cái nóng bức trong cơ thể.
“Đi thôi, không lát nữa lại kẹt xe mất.”
Ba người len qua đám đông, đi một quãng khá xa mới tìm được xe nhà mình. Điểm đến là nhà bà nội. Ông bà nội đã tất bật chuẩn bị từ đầu giờ chiều. Ngay khi bước vào hành lang, Chương Vận Nghi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, cảm giác vừa ấm áp vừa yên bình.
Bữa tối toàn là những món cô thích. Cô sớm đã đói bụng cồn cào, lập tức chiến đấu, ăn hết hai bát cơm đầy.
“Hay là tối nay Vận Vận ngủ lại nhà bà nội nhé?” Bà nội vừa nói vừa gắp thêm miếng sườn vào bát cô. “Bố mẹ con ngày mai còn phải đi làm, không có ai nấu cơm cho con đâu.”
“Mấy hôm nữa con sẽ qua ạ.”
Chương Vận Nghi lắc đầu. “Tối nay con đã hẹn đám Đới Giai đi chơi rồi, chắc chắn là sẽ về rất muộn ạ.”
Thi xong rồi, tất nhiên là phải đi quẩy chứ!
Nghĩ đến việc từ giờ sẽ không còn phải ngày đêm cày đề, ôn thi nữa, cô cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-156.html.]
Doãn Văn Đan khẽ cười: “Muộn là muộn tới mấy giờ? Đừng tưởng thi xong là muốn làm gì thì làm. Nếu quá 12 giờ mà chưa về thì con cứ đợi đấy!”
Trong mắt người lớn tuổi, đây là một cách nói uyển chuyển.
Nhưng khi lọt vào tai Chương Vận Nghi, nó tự động chuyển thành: Con mà không về thì liệu thần hồn đấy!
“Con biết rồi...” Chương Vận Nghi thật sự không có gan mà không về nhà, “Trước 12 giờ con đảm bảo là sẽ có mặt!”
Chương Chí Khoan tươi cười hớn hớt nói, “Đừng về trễ quá, nếu không có xe thì gọi cho bố, bố sẽ đến đón con.”
“Dạ dạ dạ.”
Trò chuyện với ông bà nội được một lúc, cô đứng dậy, quen tay mở tủ lạnh, lấy một que kem rồi chuồn mất.
Trong lúc đó.
Trần Khoát đang cắm đầu ăn trong phòng riêng của một nhà hàng, như thể nhân vật chính hôm nay không phải là anh vậy. Cả bàn tròn ngồi kín người, toàn là người lớn, không ai để ý đến anh cả. Nhân lúc không ai chú ý, anh cúi đầu, giấu điện thoại dưới bàn, lướt nhìn tin nhắn cô vừa gửi vài phút trước, trong lòng cảm thấy hơi sốt ruột. Anh vội vàng ăn hết bát cơm chỉ trong vài miếng, rồi cầm khăn giấy lau miệng, nhẹ nhàng hắng giọng: “Mẹ, bố, cậu... mọi người cứ ăn từ từ nhé, con có hẹn với bạn, con đi trước đây.”
Cậu anh đã uống rượu đến đỏ mặt, cười ha hả, “Đi liền vậy sao?”
Nhậm Tuệ mỉm cười, “Đã hẹn với bạn học rồi thì đi nhanh đi, kẻo trễ đấy.”
Trần Khoát vội vàng uống cạn cốc nước rồi rời đi. Có anh hay không, bữa tiệc vẫn chẳng khác gì, không bao lâu sau, cả căn phòng lại rộn rã tiếng cười nói.
…
Từ xa, Chương Vận Nghi đã thấy Trần Khoát chạy về phía cô. Cô không hiểu anh vội vàng cái gì nữa, trong tin nhắn cô đã nói rõ là cứ ăn cơm trước đi, cô có thể đi dạo quanh mấy cửa hàng gần đó.
Vậy mà tin nhắn vừa gửi chưa đến hai mươi phút, cô đã nhận được cuộc gọi của anh hỏi cô đang ở đâu, bởi vì anh đã đến rồi.
Cô vô cùng nghi ngờ không biết anh có ăn no chưa nữa.
Đã mấy ngày không gặp, vừa thấy cô, ánh mắt anh chỉ lo chăm chăm nhìn cô. Khi chạm mắt nhau, anh lại nhanh chóng rời mắt đi. Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, cô bị anh làm cho ngại ngùng, “Chúng ta đi đâu đây?”
“Đâu cũng được.” Trần Khoát thấy tai cô đỏ lên, tưởng là cô đang nóng, nghĩ bụng vẫn nên tìm chỗ nào có điều hòa thì hơn.
Chương Vận Nghi cũng không có ý kiến gì cả. Hiếm khi cô không đưa ra quyết định, mà nguyên nhân có lẽ là vì, chỉ cần đi với anh, đến đâu cũng được cả.
Bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô — kiếp trước, ngày hôm nay của Trần Khoát đã trôi qua thế nào nhỉ?
“Như vậy à.” Cô mỉm cười, chăm chú nhìn anh, “Tớ muốn hỏi thử, nếu không phải đi với tớ, thì bây giờ cậu muốn làm gì?”
Trần Khoát khựng lại.
Cái gì mà “nếu không phải đi với tớ” chứ?
Là có ý gì đây?
Anh không hiểu lắm, nhưng bản năng lại phản kháng lại giả thiết này, cũng không thích chữ “nếu” đó một chút nào.