Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:37:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nhận được tin nhắn của Trần Khoát, Chương Vận Nghi đang bị mẹ ép ngồi trước TV để thư giãn đầu óc.

 

Tiếng máy hút mùi trong bếp át đi cuộc trò chuyện của bố mẹ cô. Cô rướn cổ nhìn trộm một cái, thấy họ không để ý thì mới yên tâm mở khóa màn hình, nhắn tin trả lời: [Tối nay tớ ăn ở nhà, còn cậu thì sao?]

 

Trần Khoát theo bố mẹ đi ra khỏi thang máy, cố gắng kiềm chế mong muốn nhìn điện thoại, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế sau. Một tay cầm điện thoại, tay kia che màn hình. Anh không cố ý làm vậy, nhưng tất cả những động tác nhỏ ấy đều bị ông bố ngồi ghế lái thu vào tầm mắt.

 

“Cả nhà muốn ăn món gì?” Bác sĩ Trần nổ máy nhưng chưa vội đi ngay, dịu giọng hỏi.

 

Thông thường, Trần Khoát sẽ không tham gia vào những cuộc thảo luận như thế này.

 

Với anh, ăn gì cũng được, chỉ cần có thịt và cơm là đủ rồi.

 

“Đừng đi xa quá.” Nhậm Tuệ ngồi ở ghế phụ lái lướt điện thoại, nói, “Ăn xong em muốn cùng con đi dạo một chút. Anh lái xe đi làm, sẽ không bị trễ đâu. Đi đến quán mới mở đi, anh từng nói đầu bếp ở đó làm thịt kho tàu ngon mà.”

 

“Vậy cũng được.”

 

Từ khi con trai ở nội trú, vợ chồng họ thường ra ngoài ăn để đỡ ngán cơm bệnh viện. Quán mà Nhậm Tuệ nhắc đến ông ấy cũng biết, không cần bật định vị, lái vài phút là tới.

 

Nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện này, Trần Khoát chẳng nghe lọt tai chút nào. Anh chỉ khẽ mỉm cười mà nhắn tin lại: [Tớ ra ngoài ăn với bố mẹ. Buổi trưa ngày mai cậu cũng gọi đồ ăn à?]

 

Chương Vận Nghi sớm đã nhận ra chuyện này. Dường như lớp trưởng hơi dính người, nhưng cô cũng rất thích ở bên anh, thậm chí còn cho Đới Giai leo cây mấy lần.

 

Nhưng bây giờ là giai đoạn quan trọng. Nếu anh chạy ra ngoài tìm cô, cho dù bố mẹ anh không nói gì, nhưng trong lòng họ chắc chắn cũng sẽ lo lắng.

 

Mùi sườn kho từ bếp lan ra khắp phòng khách. Cô hít nhẹ vài hơi, rồi cúi đầu nhắn tin: [Mẹ tớ không thích tớ gọi đồ ăn ngoài đâu, chắc là ngày mai tớ sẽ đạp xe qua nhà bà nội ăn chực.]

 

Gửi tin xong, cô lại trêu chọc anh một chút: [Cậu cũng đừng đi tìm Phí Thế Kiệt nữa nha, bố mẹ cậu sẽ lo lắng đấy.]

 

Trần Khoát nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng che đi nụ cười đang nở trên môi.

 

Nhà hàng cách đó không xa, chẳng mấy chốc họ đã đến nơi. Trần Khoát xuống xe, đi theo sau bố mẹ, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ mà ngồi vào bàn. Vẫn như mọi khi, ngoài món rau luôn có mặt trong mỗi bữa ăn ra thì ba người đều gọi một món mặn mà mình thích.

 

Anh gắp một miếng thịt kho tàu, nhấm nháp cẩn thận.

 

Anh cảm thấy cũng bình thường, hơi ngọt, nhưng có lẽ cô sẽ thích. Vì thế, anh liếc nhìn không gian quán, âm thầm ghi nhớ tên và địa chỉ, định bụng sau kỳ thi đại học sẽ đưa cô đến đây ăn thử.

 

Dùng bữa xong, bác sĩ Trần cầm hóa đơn ra quầy thanh toán, Nhậm Tuệ gọi ông ấy một tiếng: “Xem thử xem họ có chương trình khuyến mãi khai trương gì không, chắc là có tặng phiếu giảm giá đấy.”

 

Quả nhiên, lúc trở về, trên tay ông ấy đã có thêm ba tấm phiếu. Theo thói quen, ông ấy định đưa cho vợ.

 

Nhậm Tuệ lại lơ đãng nhấp ngụm nước, thuận miệng nói: “Đưa cho Tiểu Khoát đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-154.html.]

 

Thấy con trai nhìn qua, bà ấy mỉm cười: “Thi xong là có mấy tháng nghỉ hè rồi, bố mẹ không có thời gian nấu cơm cho con hằng ngày đâu, con cứ tự lo liệu nhé.”

 

Trần Khoát gật đầu, nhận lấy: “Con biết rồi.”

 

Vừa hay, mấy tấm phiếu giảm giá này đều có ích với anh.

 

Bác sĩ Trần bỗng thấy tay mình trống không, cười khan hai tiếng. Vì ông ấy còn phải đến bệnh viện làm việc, gia đình ba người chia tay nhau trước cửa nhà hàng.

 

Buổi chiều đầu tháng 6, làn gió nhẹ nhàng ấm áp nhưng không quá oi bức, mẹ con họ thoải mái tản bộ về nhà. Nhậm Tuệ nhìn cậu con trai đang bước bên cạnh, có rất nhiều điều muốn dặn dò, phải biết trân trọng, cũng phải thật chân thành, nhưng nghĩ lại, chắc con trai bà ấy cũng đã hiểu cả rồi.

 

Dạy dỗ chưa bao giờ là chuyện một sớm một chiều, mà là sự tích lũy của mười mấy năm qua.

 

Thôi thì đợi ngày nào đó con trai muốn nói, thì bà ấy sẽ tâm sự với con sau vậy.

 

TBC

Trần Khoát nhìn người ta đạp xe lướt qua, trầm tư suy nghĩ. Hình như lúc nào cô cũng đi xe đạp đến nhà bà nội, không biết anh có nên mua một chiếc xe đạp không nhỉ?

 

...

 

Chương Vận Nghi tắm rửa xong thì lập tức trốn tịt vào phòng.

 

Bố mẹ thật sự là quá đáng sợ, trước đây lúc nào cũng mong cô dán chặt vào bàn học, bây giờ lại đổi sang thái độ khác. Nhưng cô thật sự chẳng có tâm trí đâu mà xem TV, thà ngồi làm bài còn hơn.

 

Đúng 10 giờ, Doãn Văn Đan gõ cửa nhắc nhở: “Đi ngủ sớm đi, không thì mẹ sẽ vào ngủ chung với con đấy!”

 

“Sắp rồi ạ!”

 

Chương Vận Nghi biết tính mẹ, đã nói là sẽ làm, vội vàng thu dọn đống đề cương, cởi dây buộc tóc rồi sung sướng ngã xuống giường. Trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ lờ mờ nơi tủ đầu giường.

 

Cô vẫn chưa ngủ được, dựa vào gối lướt xem tin nhắn. Cuộc trò chuyện giữa cô và anh vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của anh: [Ừm.]

 

Giờ này anh đang làm gì nhỉ?

 

Trần Khoát nằm ngửa trên giường, dán mắt nhìn chiếc điều hòa đang chạy. Anh trở mình, ánh mắt dừng lại trên món đồ chơi nhỏ đặt trên tủ đầu giường — đó là món quà cô tặng anh vào hôm họ ăn burger ở McDonald's. Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh gối rung lên.

 

Anh ngồi bật dậy, nhanh chóng cầm lấy, mở khóa màn hình.

 

Phí Thế Kiệt: [Bài mẫu Tiếng Anh cậu gửi tôi lần trước, tôi tìm không thấy nữa, gửi lại đi.]

 

Sao lại là lão Phì này chứ?

 

Trần Khoát cạn lời: [Cút.]

Loading...