Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:37:21
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Khoát hơi cứng người, cảm nhận được lòng bàn tay cô áp vào anh, hơi thở khẽ phả bên tai, nhịp tim vốn đang bình ổn lại bỗng nhiên tăng tốc. Nhưng không phải vì bị cô dọa, mà là vì căng thẳng.
Đợi đến khi cô buông tay, anh mới xoay người lại. Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau cười. Không gian quanh họ như tràn ngập hơi thở ngọt ngào, trong trẻo, khiến người ta không khỏi ngoái lại nhìn.
“Đã đói chưa?”
Anh vừa mở miệng, cô đã bật cười. Không nhịn được, cô bật sáng màn hình điện thoại, giơ lên cho anh xem: “Cậu nhìn xem bây giờ mới mấy giờ, chẳng phải tớ đã nói là vừa ăn sáng không lâu sao?”
Mới chưa đến 10 giờ sáng đã hỏi người ta có đói không, đúng là ngốc quá đi mất.
“Không đói là tốt rồi.”
Trần Khoát hơi nghiêng người, hỏi ý cô: “Vậy bây giờ chúng ta đi tàu điện ngầm nhé? Tìm một quán cà phê yên tĩnh một chút để ôn bài thì sao?”
Chương Vận Nghi lập tức đồng ý: “Được đó!”
Chàng trai và cô gái trẻ tuổi sánh vai nhau bước vào ga tàu điện ngầm, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Ở quầy báo trước ga tàu, bác sĩ Trần cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng vẫn còn sững sờ. Ông ấy do dự vài giây, cuống quýt cầm tờ báo định chạy theo, nhưng lại bị chủ quầy thò đầu ra gọi giật lại: “Này này này! Đừng đi vội, anh còn chưa trả tiền đâu đấy!”
Bác sĩ Trần đột nhiên giật mình dừng bước, lúng túng đẩy gọng kính, lấy ví từ túi áo ra, rút mười tệ đưa qua.
Bị gián đoạn như vậy, có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa. Ông ấy nhận tiền thừa từ chủ quầy, vẻ mặt đầy tâm sự quay lại xe. Ngồi vào ghế lái rồi, ông ấy vẫn còn ngẩn ngơ, nhất thời không biết rốt cuộc là đi đến quán net chơi game nghiêm trọng hơn hay lén lút hẹn hò với con gái mới nghiêm trọng hơn.
Sao lại… yêu đương rồi chứ?
Từ bao giờ thế?
Cô bé kia là ai, bạn cùng lớp của anh sao?
Ông ấy lấy điện thoại ra, định gọi cho vợ báo chuyện này nhưng lại chần chừ. Bây giờ đang là giờ làm việc, chắc là bà ấy cũng không rảnh. Cuối cùng ông ấy chỉ đành mệt mỏi ném điện thoại sang ghế phụ. Mới sáng sớm mà đã chịu cú sốc lớn thế này, ông ấy chỉ cảm thấy tim mình có hơi không chịu nổi rồi.
Bên trong tàu điện ngầm, sau khi qua cổng an ninh, Chương Vận Nghi và Trần Khoát lần lượt quẹt thẻ vào trạm. Họ khẽ bàn bạc một chút, quyết định không đi đến khu trung tâm thành phố đông đúc mà chọn một trung tâm thương mại cách đó vài trạm. Dù sao thì họ cũng không thể ở ngoài quá lâu, nên ưu tiên sự tiện lợi và nhanh chóng hơn.
Tầm này đã qua giờ cao điểm, toa tàu khá vắng, có rất nhiều chỗ trống. Vừa ngồi xuống, điện thoại của Trần Khoát đã chợt reo lên. Chương Vận Nghi cũng theo phản xạ mà cúi đầu liếc nhìn màn hình. Trên đó hiển thị người gọi đến là “Bố”. Tim cô bỗng đập thình thịch một cái, theo bản năng quay sang nhìn anh.
Anh thấp giọng trấn an cô: “Không sao đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-152.html.]
Sau đó, anh ung dung bắt máy, bình tĩnh “A lô” một tiếng, muốn điềm tĩnh bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bác sĩ Trần vẫn còn ngồi trên xe, ông ấy cởi bớt cúc áo sơ mi để dễ thở hơn: “Bố vừa mới tan ca, sao con không ở nhà thế? Đã đi đâu rồi?”
“Con ra ngoài tìm Phí Thế Kiệt, chiều nay sẽ về.”
Chẳng có đứa con nào dám nói là bản thân chưa từng nói dối bố mẹ cả.
Nói một lần thì chột dạ, nói nhiều rồi thì thành quen, những lời này với Trần Khoát chỉ như thuận miệng mà thôi.
TBC
Bác sĩ Trần im lặng vài giây: “Ừ, về sớm một chút đấy, đừng chơi bời bên ngoài quá lâu.”
“Con biết rồi.”
Bố con họ không hay gọi điện cho nhau, mỗi lần gọi cũng không bao giờ quá nửa phút, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Sau khi cúp máy, Trần Khoát nghiêng đầu nhìn sang cô, thấy cô đang cười đầy ẩn ý, lúc này mới chợt nhận ra mình vừa nói dối ngay trước mặt cô. Thế là anh hơi mất tự nhiên, giải thích: “Hồi trước đám Vương Tự Nhiên cứ rủ tớ chơi game suốt, phiền lắm.”
“Vậy cậu có cần gọi cho lão Phì bàn bạc trước không?”
Thực ra, Chương Vận Nghi không hề để ý chuyện anh dần dần để lộ mặt thật trước cô, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu.
“Không cần.” Trần Khoát đầy tự tin mà nói, “Bố tớ sẽ không nghi ngờ đâu, cũng sẽ không gọi điện kiểm chứng.”
Dù có gọi cũng chẳng sao cả. Với sự lanh lợi của lão Phì, tuyệt đối sẽ không để lộ sơ hở nào cả.
“Cũng đúng ha.” Chương Vận Nghi gật gù đồng tình, “Mỗi lần tớ nói dối mẹ, mẹ tớ cũng sẽ chẳng bao giờ gọi xác nhận với bạn tớ cả.”
Trần Khoát nghe vậy thì hơi ngẩn người, mỗi lần sao? Đã bao nhiêu lần rồi? Đi ra ngoài làm gì thế? Cùng với ai đây? Là người tên Lý Gia Việt đó à?
Anh rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ sẽ làm cho cô cảm thấy mình quá phiền phức, hơn nữa những câu hỏi đó thực sự khó mà thốt ra được, nên đành phải thở dài, chỉ ậm ừ một tiếng cho qua.
Họ đến trung tâm thương mại gần nhà cô, không cần đổi tàu, chỉ cần đi năm trạm là đến. Lúc này trong tàu điện ngầm không đông lắm, vào trung tâm thương mại lại càng vắng hơn. Đi lòng vòng một lúc, cửa hàng dự định đến còn chưa mở cửa, đành phải tạm thời chuyển hướng qua quán cà phê.
Đẩy cửa kính ra, Trần Khoát thấy trong quán có hai ba người đang dùng laptop làm việc, không muốn làm phiền người khác, anh vô thức giảm giọng hỏi: “Cậu có muốn uống cà phê không?”
Chương Vận Nghi gật đầu. Chắc chắn là cô sẽ không nói cho anh biết rằng hôm nay cô đã thức dậy từ 5 giờ rưỡi, nếu không uống cà phê, cô lo mình sẽ không chịu nổi đến trưa rồi buồn ngủ mất, “Uống!”