Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:36:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi muốn biết rốt cuộc Thành Nham đã nói gì với Chu An Kỳ, nhưng dù có dùng mọi cách cũng không moi được gì từ cô nàng cả.

 

Con gái mười tám tuổi lại bướng bỉnh đến thế sao?

 

Nhưng từ ngày hôm đó, tối nào Chu An Kỳ cũng ra ban công nhận điện thoại. Cuộc gọi không kéo dài, cùng lắm chỉ vài phút. Cô ấy cũng không nói nhiều, chủ yếu là lắng nghe đối phương nói. Mỗi lần Chương Vận Nghi phơi quần áo đều len lén nháy mắt với cô bạn.

 

Có lẽ Thành Nham ở bên kia đầu dây cũng không hay biết gì cả.

 

Chu An Kỳ nghe cậu kể mấy chuyện vô vị nhàm chán, miệng thì tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

 

Thời gian trôi qua trong từng cuộc điện thoại của Chu An Kỳ, chớp mắt một cái, con số đếm ngược trên bảng đen từ hai chữ số đã thành một chữ số. Trong giai đoạn sau, Từ Thi Thi chẳng buồn sửa nữa, dùng hai gói bim bim để đổi lấy việc này, đẩy nó sang cho “trợ lý” Chương Vận Nghi.

 

“Làm sao thế?”

 

Trần Khoát từ văn phòng giáo viên trở về, thấy cô đứng trước bảng đen, trầm ngâm suy nghĩ, bèn bước tới hỏi nhỏ.

 

“Chỉ là thấy cái đếm ngược này nhàm chán quá.”

 

Chương Vận Nghi chỉ vào con số trên bảng: “Có thể xóa đi được không? Nhìn mà sợ đến mức tim đập thình thịch luôn.”

 

“Xóa đi.” Trần Khoát bình thản đáp.

 

“Thật sao??”

 

Anh cười khẽ, cố ý trêu cô: “Giả đấy.”

 

Nếu anh nói thật, thì cô chưa chắc đã dám xóa. Nhưng nếu anh bảo giả, thì cô lập tức hành động, hăng hái muốn xóa sạch, còn những chỗ với không tới, Trần Khoát đứng sau lưng cô, vươn tay giữ lấy khăn lau bảng, giúp cô xóa sạch từng góc nhỏ.

 

Chương Vận Nghi cầm hộp phấn, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn màu xanh mình thích, rồi viết lên bảng ba chữ “Chương Vận Nghi”. Cô quay đầu, lớn tiếng gọi: “Chị Thi, lại đây! Lớp trưởng bảo, cứ thoải mái sáng tạo trên bảng tin lớp, có chuyện gì thì cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm!”

 

Trần Khoát khựng lại: “Tớ đâu có nói thế.”

 

“Cậu có nói mà!”

 

Cả lớp bị thu hút, như có luồng sinh khí mới thổi vào, từng người quay đầu lại, tinh thần bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.

 

Từ Thi Thi đặt bánh mì xuống, lao đến nhanh như một mũi tên, hài hước chắp tay: “Lớp trưởng, cảm ơn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-150.html.]

Nói xong, cô ấy cũng chọn một viên phấn đỏ, hào hùng vung tay viết tên mình lên bảng.

 

Có hai người mở màn, những bạn khác cũng hào hứng tham gia, vui vẻ đua nhau ký tên. Trong khoảnh khắc, không khí trở nên náo nhiệt, áp lực căng thẳng của kỳ thi đại học dường như cũng tan biến phần nào. Một học sinh vốn trầm lặng nhất lớp cũng hít sâu một hơi, đặt cây bút sắp hết mực xuống, nhập hội cùng mọi người.

 

Trần Khoát phủi phủi bụi phấn xanh dính trên tay, mỉm cười: “Được rồi, có chuyện gì thì tôi sẽ gánh hết.”

 

“Anh Khoát ngầu nhất!!”

 

Có lời này của anh, cả lớp đều reo hò vang dội, đến nỗi học sinh lớp bên cũng hiếu kỳ nhìn sang.

 

Chẳng bao lâu sau, trên bảng từ một cái tên, rồi hai cái, cuối cùng có đủ bốn mươi hai cái tên, giống như một bức ảnh tập thể đặc biệt vậy.

 

Cô giáo Triệu bước vào lớp, đứng trên bục giảng, chăm chú nhìn tấm bảng tin vừa mới “ra lò”, cảm thán mà mỉm cười, rồi hắng giọng, dịu dàng nói: “Chúc mừng các em, sắp được nghỉ rồi.”

 

Các trường trung học phổ thông ở Giang Châu đều được trưng dụng làm điểm thi, cần sắp xếp phòng thi từ trước, nên học sinh sẽ được nghỉ sớm, riêng sĩ tử thi đại học thì sẽ ở nhà dưỡng sức.

 

Trước đây, mỗi khi nghỉ lễ, học sinh đều vui sướng háo hức. Nhưng giờ đây, chẳng ai thấy vui vẻ gì cả.

 

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc kỳ thi đại học thực sự đã cận kề, ba năm cấp ba cũng thật sự sắp khép lại rồi.

 

Cô Triệu nhìn những gương mặt quen thuộc dưới bục giảng, những khuôn mặt còn non nớt, ngây ngô mà tràn đầy sức sống, trong lòng tràn ngập niềm tự hào, dịu dàng nói: “Các em là lớp mà cô dẫn dắt —”

 

Một học sinh tinh nghịch đỡ lời trước: “Kém cỏi nhất từ trước đến nay!”

 

Câu nói này làm bầu không khí sôi động hẳn lên, cả lớp cười nghiêng ngả.

 

“Đây là các em tự nói nhé, không phải là cô nói đâu.” Cô Triệu cũng cười, rồi ôn tồn tiếp lời: “Tóm lại, dù là lớp tốt nhất hay là lớp kém nhất, cô đều chúc các em tiền đồ rực rỡ!”

 

Mong rằng các em có thể dốc hết sức mình, vượt qua mọi chông gai.

 

-

 

Ngày nghỉ đầu tiên.

 

TBC

Chuông báo thức của Chương Vận Nghi vẫn đổ đúng 5 giờ 30 phút. Cô còn mơ màng tưởng mình đang ở ký túc xá trường học, tắt chuông rồi theo thói quen ngồi dậy, muốn với tay vịn giường nhưng lại chụp vào khoảng không. Trong khoảnh khắc, cô lập tức tỉnh hẳn.

 

Nhìn quanh một vòng, đây là phòng ngủ của cô.

 

Trong lòng bỗng dưng cảm thấy trống trải như thiếu mất điều gì đó. Cô ngẩn người tựa vào gối đầu, ngồi thẫn thờ một lúc, rồi dụi mắt. Như thể đã thành phản xạ, cô lật chăn xuống giường, cứ ngỡ mình còn ở trường, đi thẳng vào phòng tắm.

Loading...