Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:35:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau giờ tự học buổi tối, Chương Vận Nghi vừa về đến ký túc xá, đang đánh răng thì nhận được cuộc điện thoại của Trần Khoát, nói không rõ chữ, hỏi: “Làm sao vậy.”

 

Bên kia im lặng vài giây, ấp úng nói: “Ừm, cũng không có việc gì, cậu đang đánh răng à?”

 

“Ừ.”

 

Chương Vận Nghi đánh răng bao lâu, thì anh im lặng bấy lâu.

 

Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhổ bọt kem đánh răng ra, súc miệng xong thì nói: “Cậu tìm tớ có việc gì à? Vậy đợi xíu, tớ xuống ngay đây.”

 

Trần Khoát thường có gì nói nấy, khi anh im lặng không nói gì trước mặt cô, thường là hai trường hợp, một là ngại ngùng hoặc bất lực, thực sự không biết nói gì, hai là muốn tìm cô, muốn gặp cô.

 

Thông thường thì sẽ không có ngoại lệ, cô đã quá hiểu rồi.

 

“Không cần vội đâu.” Cuối cùng Trần Khoát cũng lên tiếng, “Tớ đợi cậu ở sân vận động.”

 

Đới Giai đang cúi người trước bồn rửa mặt gội tóc mái, sau khi Chương Vận Nghi cúp máy, cô ấy mới thắc mắc hỏi: “Đã muộn thế này rồi, cậu ấy tìm cậu có việc gì thế?”

 

Trước đây lúc thời tiết lạnh, hai người còn có cái cớ đi lấy nước nóng, bây giờ đã gần giữa tháng 4 rồi, trời cũng đã ấm lên rồi, phòng nước nóng cũng không còn mở cửa nữa.

 

“Tớ cũng không biết.” Chương Vận Nghi nhún vai.

 

“Để tặng quà cho cậu à?” Đới Giai suy đoán.

 

“Chắc là không phải đâu ha?” Nhưng vừa nghe câu đó, tim Chương Vận Nghi vẫn đập nhanh hơn một chút. “Trưa nay cậu ấy đã mua cho tớ rất nhiều đồ ăn rồi.”

 

Học sinh cấp ba, tiền tiêu vặt có hạn, cũng chẳng có thời gian chuẩn bị quà cáp đặc biệt, nên những người thân thiết thường ra siêu thị mua một túi đầy đồ ăn vặt, coi như là tấm lòng.

 

Hôm nay cô đã nhận được rất nhiều, nhiều đến mức đủ cho cô ăn đến sau kỳ thi đại học.

 

“Cũng đúng, cậu mau đi đi, đi sớm về sớm.”

 

Chương Vận Nghi đi được vài bước thì lại quay lại, ghé sát vào gương kiểm tra kỹ càng, thấy khóe miệng không dính vệt kem đánh răng nào mới vui vẻ chạy đi.

 

Giờ này có nhiều người trở về ký túc xá, cô nhẹ nhàng xuống cầu thang, vừa đi vừa ngân nga hát, trong lòng lâng lâng.

 

Ra khỏi tòa ký túc xá, cô chạy bước nhỏ đến sân thể dục. Lúc này cũng có vài cặp đôi tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi để hẹn hò. Trần Khoát đứng đợi cô ở bậc thang, vừa nghe thấy tiếng bước chân cô thì lập tức ngước mắt lên nhìn. Trong tay anh cầm một hộp bánh kem, giấu không nổi nữa, vừa vặn bị cô bắt quả tang.

TBC

 

Mắt Chương Vận Nghi sáng bừng lên, cho dù ánh sáng lúc này không quá rực rỡ, nhưng đôi mắt cô vẫn lấp lánh: “Oa!”

 

Sự ngạc nhiên của cô không phải giả vờ mà là thật lòng.

 

Cô thật sự không nghĩ là anh sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật cho mình, cứ thế nhìn chăm chú vào chiếc hộp bánh kem xinh đẹp đó.

 

Trần Khoát cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, mỗi khi không tự nhiên lại nói nhiều hơn: “Tớ đã dặn cửa hàng giao đến lúc 6 giờ rưỡi, đúng giờ cơm tối, ai ngờ bọn họ lại bị nhầm, giao trễ mất.”

 

“Đâu có muộn đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-144.html.]

 

Chương Vận Nghi lập tức đáp: “Chỉ cần hôm nay vẫn chưa qua thì vẫn chưa muộn!”

 

Trần Khoát cúi đầu nhìn cô, khẽ cười: “Chúng ta qua bên kia đi.”

 

Sân thể dục của trường rất rộng, cũng có nhiều chỗ k1n đáo. Anh xách hộp bánh đi trước, cô bước lên bậc thang cao hơn một chút, kiễng chân bước đi thật nhẹ. Gió đêm thổi tung mái tóc cô, cũng làm lòng anh xao động. Cả hai đều lén cười.

 

Mười tám tuổi thật sự rất vui vẻ.

 

Sau khi đến chỗ Trần Khoát nói, Chương Vận Nghi háo hức tháo ruy băng được thắt nơ bướm, cẩn thận mở hộp bánh ra, lại “Oa” một tiếng, là một chiếc bánh trái cây vô cùng hấp dẫn.

 

“Có muốn ước nguyện không?” Anh cố ý trêu cô.

 

Cô không nghĩ ngợi gì mà gật đầu ngay, tất nhiên là muốn chứ, nhất định phải muốn!

 

“Được thôi.” Anh đã đoán trước được rồi. Anh móc từ túi quần ra một chiếc bật lửa nhựa. Đúng lúc bốn mắt chạm nhau, anh vội vàng vụng về giải thích: “Không phải của tớ đâu, là tớ vừa mua ở siêu thị.”

 

Chương Vận Nghi vui vẻ nghĩ: Tớ biết mà, tớ còn biết cả sau này đến năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi cậu cũng sẽ không hút thuốc nữa cơ.

 

Nhưng cô vẫn không lộ ra, giả bộ nghiêm túc: “Vậy thì tốt, tớ rất ghét người nào hút thuốc, thực ra trông chẳng ngầu chút nào, dù sao thì tớ cũng không thích.”

 

Trần Khoát nghe ra hàm ý “Tớ ra lệnh cho cậu không được bắt chước bọn họ đâu đấy”, không nhịn được mà bật cười, gật đầu: “Được.”

 

Vốn dĩ anh cũng không hứng thú với mấy thứ đó.

 

Từ khi mới học cấp hai, bố mẹ anh đã cho anh đọc một số cuốn sách, trong đó có hình ảnh răng và phổi của người nghiện thuốc lá.

 

Chương Vận Nghi chống cằm, bặm môi liên tục, sợ mình sẽ cười ngốc mất, bèn chuyển chủ đề: “Nhanh lên đi, thắp nến nào.”

 

Hai người ngồi trên bậc thang, đặt bánh kem ở giữa. Khi anh ấn bật lửa, một tia lửa nhỏ xé toang màn đêm, chiếu sáng hai khuôn mặt còn non nớt. Chỗ này không tốt lắm, ban đêm có gió. Chương Vận Nghi không ngồi yên, cô nghiêng người, lấy bàn tay che chắn ngọn nến cắm trên bánh, giúp anh thắp cho dễ dàng hơn.

 

Trần Khoát bỗng cảm thấy căng thẳng, sợ vô ý làm cô bị bỏng. Đến khi tất cả nến đều cháy lên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Vừa định nhắc cô ước nguyện, Trần Khoát bỗng nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, trán họ nhẹ nhàng chạm vào nhau.

 

Ngay trong khoảnh khắc ấy, anh không dám cử động.

 

Chương Vận Nghi cũng không động đậy. Ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật vẫn cháy rực, cả hai đều im lặng, không ai lùi bước, vừa khao khát vừa kiềm chế. Không rõ là ai chủ động trước, khoảng cách lại rút ngắn thêm chút nữa, trán vẫn kề trán. Đây là tiếp xúc thân mật nhất của họ từ trước đến nay, căng thẳng đến mức vô thức nín thở. Anh đỏ mặt, còn tai cô cũng nóng bừng.

 

Nến sắp cháy hết rồi.

 

Trần Khoát cảm thấy như vừa chơi bóng rổ suốt một trận dài, hoặc như vừa chạy một mạch 1500 mét, đến mức phổi như muốn nổ tung. Anh cố gắng nhắc nhở cô, nhưng lời nói lại trở nên lắp bắp, ngốc nghếch vô cùng: “Nến… sắp tắt rồi.”

 

“Vậy… vậy sao…”

 

Chương Vận Nghi cũng không khá hơn anh là bao.

 

Cô cảm thấy chắc chắn là anh đã nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của mình rồi.

Loading...