Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:34:48
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô đều âm thầm ghi nhớ trong lòng, mang tâm trạng vui vẻ mà dậy sớm vệ sinh cá nhân. Khi bước ra khỏi ký túc xá, cô đã nhìn thấy Trần Khoát đang đợi cô bên bồn hoa. Thỉnh thoảng cô cảm thấy hơi lười biếng, nằm trên giường vật lộn thêm một hai phút, xuống muộn, anh vẫn sẽ đợi. Chào nhau buổi sáng là thói quen của cô, cũng là của anh.

 

“Chúc mừng sinh nhật.” Anh lại nói.

 

“Tớ đã thấy rồi.” Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Tối qua cậu thức khuya thế à?”

 

Trần Khoát khẽ ho nhẹ một tiếng, “Chỉ có tối qua thôi.”

 

Chương Vận Nghi cười đến mức cơ mặt đều mỏi nhừ, thực ra kiếp trước cô không thích đón sinh nhật lắm, chẳng có gì thú vị cả, quanh đi quẩn lại đều chỉ là những nghi thức quen thuộc. Nhưng bây giờ cô lại bắt đầu cảm thấy mong chờ, sống lại đúng là tốt mà.

 

Hai người nói chuyện vài câu rồi tạm thời chia tay.

 

Nhưng Trần Khoát lại đuổi theo, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, anh giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tớ là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật phải không?”

 

Ờ, không phải...

 

Có mấy người cơ.

 

Nhưng Chương Vận Nghi vẫn mở to mắt nói dối, quả quyết nói: “Đúng vậy!”

 

Trần Khoát nghe xong thì hài lòng rời đi.

 

Mặc dù Chương Vận Nghi đã đoán trước được là bố mẹ sẽ đến, nhưng khi cô Triệu vào lớp gọi cô, thì sự phấn khích và cảm động của cô vẫn không hề giảm bớt. Cô đi xuống cầu thang rất nhanh, chỉ thiếu nước ngồi lên tay vịn trượt xuống luôn.

 

Đến tầng một, bố mẹ đều ở đó.

 

Cô kinh ngạc vui mừng reo lên, chạy ào tới.

 

Chương Chí Khoan cầm hộp bánh kem trên tay, nhìn con gái cười tươi. Doãn Văn Đan một tay xách hai bình giữ nhiệt, “Cái này là sủi cảo, ông nội con đã dậy lúc 3, 4 giờ sáng để đi chợ mua thịt tươi, bà nội con đã nhồi nhân gói đấy. Còn cái này là món sườn mẹ nấu cho con, nhớ chia sẻ cùng bạn bè đấy!”

 

Sống mũi Chương Vận Nghi cay cay, mắt cũng ngân ngấn nước.

 

Cô dang tay định ôm lấy bố mẹ.

 

Nhưng bố mẹ cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng, mất tự nhiên, Doãn Văn Đan vỗ nhẹ lên lưng cô, dặn dò: “Đợi về nhà mẹ sẽ nấu cho con nhiều món ngon hơn.”

 

Chương Vận Nghi gật đầu lia lịa, đã đặt món trước rồi: “Con muốn ăn cánh gà, còn muốn ăn thịt bò, hải sản cũng muốn ăn nữa!”

 

“Con đói —” Con là ma đói đầu thai hả.

 

Chương Chí Khoan đã biết vợ định nói gì, vội vàng nhắc nhở: “Hôm nay không được nói chữ đó đâu.”

 

Doãn Văn Đan đành phải nuốt lời vào trong.

 

Chương Vận Nghi vui sướng khi người gặp họa mà: “Nói đi nói đi, mẹ nói thì con sẽ mách với bà ngoại ~”

 

Bị mẹ búng tai cho một cái, cô cũng ngoan ngoãn lại. Bố mẹ đều còn phải đi làm, không thể rời khỏi vị trí quá lâu. Cô cũng quên kêu người đến giúp, đành phải một tay xách bánh kem, một tay cầm hai bình giữ nhiệt, leo một mạch lên năm tầng lầu, mệt đứt cả hơi.

 

Còn một phút nữa là vào lớp, cô thở hổn hển bước vào phòng học. Có bạn học nhìn thấy cảnh này, ngẩn người vài giây rồi phản ứng lại, hét to: “Chương Vận Nghi, chúc mừng sinh nhật nha!”

 

Lập tức rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

 

Không biết là ai dẫn đầu, có người bắt đầu vỗ bàn, hô to: “Chúc mừng sinh nhật!”

 

“Chị đại sinh nhật vui vẻ nha!”

 

Trần Khoát vốn định đến giúp, nhưng lại ngượng ngùng rút chân về, ngồi lại vào ghế. Anh thực sự không chịu được không khí kiểu này.

 

Nhưng Chương Vận Nghi lại cảm thấy rất vui, vui vẻ cảm ơn mọi người, tung tăng trở về chỗ ngồi.

 

Cô đã bắt đầu mời các bạn học từ ngày hôm qua rồi.

 

Buổi trưa cô sẽ đãi cơm ở căng tin, bữa cơm tròn 18 tuổi này, theo một ý nghĩa nào đó thì thật sự là rất phong phú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-143.html.]

 

Trần Khoát tranh giành muốn đi mua cơm giúp cô, nhưng lại bị Thẩm Minh Duệ đã được Chương Vận Nghi dặn trước giữ chặt, không cho anh động đậy.

 

Thẩm Minh Duệ nói: “Anh Khoát, làm ơn đi, giả vờ bị tôi khống chế được không, không thì tôi sẽ mất mặt lắm đấy.”

 

TBC

Trần Khoát: “...”

 

“Nghe tôi đi.” Thẩm Minh Duệ nói nhỏ, “Quan hệ của tôi với chị đại thân thiết lắm, tôi hiểu cậu ấy mà, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, cậu ấy mời chúng ta, bây giờ cậu lại trả tiền thay cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ ghi vào cuốn sổ nhỏ, sau này tìm cách trả thù cậu, cậu sẽ tiêu đời đấy, đừng để bị vẻ ngoài của cậu ấy đánh lừa!”

 

Trần Khoát do dự, cuối cùng vẫn nghe theo lời khuyên của Thẩm Minh Duệ.

 

Chương Vận Nghi không quan tâm lắm đến ánh mắt của người khác, mua cơm về, việc đầu tiên cô làm là cúi đầu, để Từ Thi Thi đội cho mình chiếc mũ sinh nhật nổi bật.

 

Trên chiếc bánh kem xinh đẹp được viết dòng chữ: “Chúc cục cưng sinh nhật 18 tuổi vui vẻ” bằng mứt hoa quả.

 

“Ước một điều ước đi!” Các bạn học thúc giục.

 

Trước khi nhắm mắt lại, Chương Vận Nghi theo thói quen mà liếc nhìn Trần Khoát một cái, anh cũng đang nhìn cô.

 

Cô hất hất đầu, không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm riêng tư, tập trung tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ để trong lòng một việc duy nhất, đó là kỳ thi đại học.

 

Ba mươi giây sau.

 

Một phút sau.

 

Thẩm Minh Duệ thèm thuồng nhìn bánh kem, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải chứ, tôi thấy cậu ấy ước hơi nhiều rồi đấy...”

 

Từ Thi Thi liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, “Người đẹp như bọn tớ thì tham lam một chút có sao đâu!”

 

Đới Giai cũng gật đầu đồng ý, đúng vậy, lo chuyện bao đồng.

 

Trần Khoát cũng bật cười vì biểu cảm của Chương Vận Nghi, nhưng anh không thể cười được, chỉ có thể quay đầu nhìn chỗ khác, phân tán sự chú ý.

 

Phí Thế Kiệt cũng không ngờ Chương Vận Nghi lại thành tâm đ ến vậy.

 

Chị gái này định ước đến một ngàn lẻ một điều ước đấy à?

 

Cậu ấy từ từ di chuyển, áp sát vào tai Trần Khoát, nói lầm bầm: “Không phải là cậu cũng đặt bánh kem rồi sao?”

 

Nếu đã như vậy thì có thể nói với Chương Vận Nghi, để cô biết rằng cô còn có chiếc bánh thứ hai để ước, không cần phải bám lấy một chiếc bánh mà ước nhiều như thế.

 

Trần Khoát vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, dùng khẩu hình đáp: “Câm miệng.”

 

...

 

Tiết tự học buổi tối vừa trôi qua được một nửa, thì Trần Khoát lại bất ngờ xin phép giáo viên đang ngủ gục trên bục giảng, dẫn theo Phí Thế Kiệt.

 

Trên đường chạy về phía góc trường, Phí Thế Kiệt cũng được Trần Khoát kể lại đầu đuôi câu chuyện dở khóc dở cười này. Hôm thứ bảy tuần trước Trần Khoát đã đến tiệm đặt một chiếc bánh sinh nhật, cũng đã trả tiền rồi, thời gian giao hàng dự kiến là 6 giờ 30 phút tối.

 

Nhưng không biết khâu nào bị nhầm lẫn, mà người giao hàng nhớ nhầm trường, đi đến một trường cấp ba khác, khoảng cách cũng không xa lắm.

 

Mà bây giờ người giao hàng đã đến, lại đúng giờ tự học tối, cổng trường đóng chặt, không cho người vào, cũng không được ra ngoài.

 

Hai người đến chỗ hẹn, bức tường này còn cao hơn cả Trần Khoát nữa.

 

Bên kia tường, người giao hàng đang hét: “Đã được chưa?”

 

Trần Khoát trầm ngâm nhìn bức tường, lại nhìn Phí Thế Kiệt, giọng điệu mềm mỏng: “Anh Phí.”

 

Phí Thế Kiệt nhẹ nhàng chửi thề một câu.

 

Vài phút sau, đôi giày thể thao của Trần Khoát đặt trên bả vai lung lay của Phí Thế Kiệt, cẩn thận nhận lấy hộp bánh kem mà người giao hàng bên kia tường đưa cao lên.

 

Phí Thế Kiệt cố gắng giữ chân anh không để ngã, còn phải chửi ầm lên: “Trần Khoát, cậu không phải là người, cậu nghe chưa, cậu là đồ chó!”

Loading...