Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:34:36
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát vừa bước đến cửa lớp, thì theo một thói quen và cũng là một sự xúc động khó kiềm chế được, anh đưa mắt nhìn về phía Chương Vận Nghi.

 

Chương Vận Nghi đang buộc lại mái tóc, như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng dường như cũng đủ để cô cảm thấy vui vẻ và hài lòng.

 

Trái tim Trần Khoát đột nhiên trở nên bình yên hẳn, dù không biết mọi chuyện có diễn ra như anh mong đợi hay không, nhưng nỗi buồn phiền buổi sáng đã tan biến hết. Chỉ cần anh cảm thấy mình không sai, chỉ cần cô cũng nghĩ cô không sai, thế là đủ rồi. Những lời hứa hẹn, những lời đảm bảo, tất cả đều không bằng hành động thực tế để thầy cô yên tâm.

 

Trên bàn học xuất hiện thêm một tờ đề thi do giáo viên Toán học yêu cầu chuyền về phía sau, anh tập trung tinh thần lại, lấy một tờ rồi đưa phần còn lại cho bạn phía sau. Chỉ cần cầm bút viết lên tờ giấy hai chữ “Trần Khoát”, anh đã biết mình cần phải làm gì rồi.

 

Từ Thi Thi chịu trách nhiệm chính trong việc làm bảng tin, cô Triệu cũng giao phó cho cô ấy việc quản lý bảng đen phía sau lớp. Kể từ ngày đầu tiên của học kỳ mới, trên bảng đen đã bắt đầu đếm ngược.

 

Thỉnh thoảng Từ Thi Thi lại nảy ra những ý tưởng mới lạ. Như hôm nay, cô ấy cầm khăn lau bảng đi ra phía sau, đột nhiên nảy ra ý tưởng, gọi Chương Vận Nghi lại, hai người thì thầm bàn tán, rồi cùng bật cười, và những dòng chữ xuất hiện trên bảng đen đã trở thành:

 

[Còn 61 “đao” nữa là đến kỳ thi đại học ]

 

Thay chữ “ngày” bằng chữ “đao”, quả thực là rất phù hợp. Các bạn học phía sau nhìn thấy đều vỗ tay tán thưởng, “Đúng là cảm giác này! Đau nhưng mà sướng!”

 

Trần Khoát là lớp trưởng, không thể làm như không nhìn thấy gì được, anh bước đến, nhẹ nhàng thản nhiên liếc nhìn bảng đen, không nói gì, khiến mọi người không đoán được thái độ của anh.

 

Từ Thi Thi thất vọng: “Lớp trưởng, không phải là muốn tớ lau đi đấy chứ??”

 

Chương Vận Nghi khẽ cười, cô cũng phần nào hiểu tính cách của Trần Khoát, anh không hề tẻ nhạt như cô từng nghĩ, trong phạm vi không ảnh hưởng đến đại cục, chắc chắn là anh cũng hy vọng mang lại niềm vui cho các bạn trong lớp.

 

“Anh Khoát sẽ không làm thế đâu!” Một nam sinh lớn tiếng nói, “Anh Khoát nhà chúng ta là ai chứ, không sợ gì cả!”

 

Trần Khoát chú ý đến biểu cảm của cô, lại lần nữa nhìn về phía bảng đen, khẽ cười nói: “Được, coi như hôm nay tôi hoa mắt.”

 

Mọi người xung quanh nghe vậy đều bật cười ha hả.

 

Càng ngày càng có nhiều học sinh sau khi ăn cơm không về ký túc xá nghỉ trưa, mà ngồi lì tại bàn học, cắm đầu vào giải đề.

 

Bình thường Chương Vận Nghi sẽ gục đầu ngủ khoảng hai mươi phút, tỉnh dậy rồi tiếp tục chiến đấu. Vào giờ nghỉ trưa hôm nay, Trần Khoát đi ra phố sau mua cho cô một ly đá bào đậu đỏ, lúc đó cô đang chăm chú làm bài, trong lớp không ai phát hiện ra cô Triệu đang đứng bên ngoài lén lút quan sát, thậm chí còn không biết cô ấy đã vào từ lúc nào.

 

Cô Triệu bước chân nhẹ nhàng, có học sinh phía sau vô tình nhìn thấy cô ấy, sợ đến nỗi ánh mắt đờ đẫn, cô ấy lập tức ra hiệu im lặng, không làm phiền người khác.

 

Chương Vận Nghi vẫn đang mải mê tính toán trên giấy nháp.

 

Đôi lúc tức giận đến mức muốn xé nát cả đề thi, cái đề gì mà khó thế này, hủy diệt đi!

 

TBC

Đúng lúc cô đang rất căng thẳng, thì một bàn tay mát lạnh đã đỡ lấy trán cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-142.html.]

Cô còn chưa kịp hoảng hốt, mở to đôi mắt, ngạc nhiên không thôi, bởi vì người đến lại chính là cô Triệu đang cười tươi rói.

 

Cô Triệu thu tay về, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhìn đề thi xa ra một chút, đừng để hỏng mắt.”

 

Trong lòng Chương Vận Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Cô làm em sợ c.h.ế.t mất.”

 

“Sao không về ký túc xá nghỉ trưa thế?” Cô Triệu cúi xuống nhìn giấy nháp và đề thi của cô, hỏi.

 

“Em có ngủ mà.” Chương Vận Nghi sợ cô giáo không tin, lấy từ ngăn bàn ra chiếc gối chữ U, “Em đều dùng cái này để ngủ.”

 

Cô Triệu gật đầu: “Được rồi, nhưng vẫn phải chú ý kết hợp học tập và nghỉ ngơi đấy.”

 

Cô ấy lại đi đến chỗ các bạn học khác, đều chỉ dặn dò vài câu đơn giản. Mọi người đều không ngờ rằng vào giờ này rồi mà cô ấy vẫn sẽ đến, vừa sợ hãi lại vừa cảm thán, hóa ra cô Triệu cũng rất vất vả.

 

Sau khi đi một vòng quanh lớp, cô Triệu cũng trở về văn phòng để chợp mắt một chút.

 

Thật ra thì hôm nay cô ấy đặc biệt đến để xem Chương Vận Nghi, mấy ngày trước cô ấy đã muốn đến rồi, nhưng lại lo lắng rằng hành động này sẽ khiến hai đứa trẻ này suy nghĩ nhiều, nên đã cố gắng nhịn mấy ngày.

 

Bây giờ cô ấy cũng có thể yên tâm hơn phần nào rồi, từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, cô ấy chỉ muốn cố gắng đưa những học sinh này bình yên vượt qua cây cầu độc mộc.

 

Chương Vận Nghi giải xong bài toán này, xoa xoa trán, không nhịn được mà cười khúc khích.

 

Khi lười biếng thì cô Triệu không nhìn thấy, còn khi chăm chỉ thì cô Triệu lại xuất hiện.

 

Vui quá đi mất!

 

-

 

Ngày 11 tháng 4 là sinh nhật của Chương Vận Nghi, cô cảm hơi buồn vì không phải là cuối tuần, không thể ở nhà để đón sinh nhật tròn 18 tuổi một cách trọn vẹn. Cô đã không còn nhớ rõ chi tiết về ngày này ở kiếp trước nữa, ấn tượng sâu sắc nhất chính là bố mẹ đã đến trường tặng cho cô bánh kem.

 

Từ lúc mở mắt ra vào buổi sáng, cô đã bắt đầu mong chờ rồi.

 

Tắt chuông báo thức đi, cô lờ mờ nhìn điện thoại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, có thật không vậy, sao nhiều người làm cú đêm thế? Vậy mà cô lại nhận được rất nhiều lời chúc vào đúng lúc 0 giờ!

 

Đới Giai: [Chúc mừng sinh nhật! Luôn luôn vui tươi nha!]

 

Từ Thi Thi: [Happy birthday ~~]

 

Trần Khoát: [Chúc mừng sinh nhật.]

 

Thẩm Minh Duệ: [411 tuyệt vời, chị đại tuyệt vời!]

Loading...