Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:34:22
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đới Giai xé một trang giấy nháp, vo tròn rồi ném thẳng vào cậu ấy, lườm một cái rõ sắc.
Biến đi, mấy tên con trai đúng là trẻ con muốn chết!
…
Chương Vận Nghi có chút thất vọng. Cô đang hào hứng theo dõi cặp đôi nhỏ kia, vậy mà sao hai người đó lại bỏ đi nhanh thế chứ? Đừng đi mà, ở lại đi, để cô học hỏi xem mấy đứa nhỏ mười bảy, mười tám tuổi yêu đương như thế nào. Cô muốn học hỏi chút kinh nghiệm mà!
Cặp đôi kia đi ngang qua cô, lặng lẽ cúi đầu bước nhanh hơn, chẳng muốn để cô nhìn chằm chằm nữa.
Cái gì đây trời a a a! Họ chỉ muốn nói chuyện riêng một chút thôi mà, vậy mà lại cứ có cảm giác có một ánh mắt sắc bén dán chặt vào người, cứ như đang soi xét từng cử động của họ vậy. Không chịu nổi nữa, bọn họ đành phải bỏ cuộc, lựa chọn rút lui.
Chương Vận Nghi tiếc nuối không thôi mà thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chương trình giải trí thế là kết thúc rồi, chán quá đi mất. Nếu không phải sợ bị coi như kẻ lang thang vô công rỗi nghề, thì cô thật sự muốn huýt sáo vài cái đấy.
Không lâu sau, có tiếng bước chân chạy lại gần. Cô nghiêng đầu, vô thức đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười: “Bên này này!”
Trần Khoát đến khá vội, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh hơi thở, câu đầu tiên nói ra cũng là lời quan tâm: “Cậu đã ăn chưa?”
Chương Vận Nghi bật cười. Dù vui buồn của con người không thể hoàn toàn tương thông với nhau, ít nhất thì cô cũng không thể hiểu nổi một học sinh đứng đầu lớp lại có gì để phiền não. Nhưng anh đã nói ba chữ “hơi bực bội” rồi, vậy chẳng lẽ cô có thể không quan tâm được sao?
Anh không phải kiểu người dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Có lúc cô thực sự muốn chui vào thế giới nội tâm của anh xem thử, chắc hẳn là sẽ rất thú vị cho mà xem.
“Ăn rồi.” Cô lén giấu túi hạt dẻ rang ra phía sau bàn bóng bàn, dịch người che kín hơn chút nữa. “Tớ tìm cậu có chuyện. Trước tiên thì cậu phải nhắm mắt lại đã!”
Trần Khoát thoáng sững sờ, không hiểu nổi… Tại sao anh lại phải nhắm mắt lại chứ?
“Mau lên!” Cô thúc giục.
Anh do dự vài giây, chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng hình như hơi căng thẳng, yết hầu khẽ chuyển động.
Chương Vận Nghi trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cũng dần cứng lại. Khoan đã… cô chỉ muốn tạo cho anh một niềm vui bất ngờ thôi mà, bởi vì cô không biết làm ảo thuật, nên đành dùng cách cổ điển này. Nhưng khoan khoan, vấn đề là sao anh lại trông căng thẳng thế kia? Đừng nói với cô là anh nghĩ cô sắp hôn anh nhé?!
?????
Cô giật mình tỉnh táo lại, không úp úp mở mở lâu hơn nữa, nhanh chóng lấy túi hạt dẻ rang ra, lập tức nói: “Được rồi được rồi, mở mắt đi!”
Trần Khoát còn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước tiên, anh đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.
Chương Vận Nghi ôm túi hạt dẻ rang trong tay, mỉm cười nhìn anh. “Chính là cái này nè. Ăn món cậu thích một chút đi, đừng có phiền muộn nữa. Chỉ có hai điểm thôi mà, với thực lực của cậu thì đuổi kịp chẳng phải là chuyện trong phút chốc sao?”
Chỉ trong một khoảnh khắc, Trần Khoát như bị ai đó điểm huyệt.
Anh nhìn chằm chằm vào túi hạt dẻ thơm ngào ngạt, ánh mắt dịch chuyển dần lên khuôn mặt cô.
Trong khi đó, Chương Vận Nghi vẫn đang cố gắng hết sức để an ủi anh.
Nói sao nhỉ, cô bỗng dưng cảm thấy có chút bi thương. Lần thi thử này cô cũng làm không tệ lắm, không bàn đến bảng xếp hạng toàn thành phố Giang Châu — nói nhiều chỉ tổ thêm chua xót — nhưng trong lớp, cô đã lặng lẽ nhích lên ba hạng, bây giờ đã đứng thứ mười lăm. Cô cảm thấy rất hài lòng với bản thân, học hành cũng như bơi lội, càng lên cao thì càng khó, đâu chỉ mỗi mình cô cố gắng — nhưng mà khoan, nói đi cũng phải nói lại, một người đứng hạng mười lăm như cô mà lại đang đi an ủi một học sinh giỏi đang nhắm đến Thanh Đại sao? Có ai trên đời này còn tốt bụng hơn cô không chứ?
TBC
Cô càng nói, giọng càng nhỏ dần.
Bởi vì cô phát hiện ra Trần Khoát đang nhìn cô rất chăm chú, ánh mắt chuyên chú chưa từng thấy, như thể trong mắt anh giờ phút này chỉ có một mình cô thôi vậy.
Bầu không khí im bặt, tim cô bỗng đập nhanh hơn, có chút hoang mang hoảng loạn.
Ngay khi cô tưởng anh sắp ghé sát lại, thì cuối cùng anh cũng nhận lấy túi hạt dẻ từ tay cô. Anh đứng dựa vào bàn bóng bàn bên cạnh, lấy một hạt từ trong túi ra, lặng lẽ bóc vỏ. Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
“Cậu...” Cô hé môi định nói gì đó.
Anh bỗng đưa tay ra, đặt hạt dẻ đã bóc vỏ vào lòng bàn tay cô, giọng điệu bình thản: “Cậu ăn trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-141.html.]
Cô nhận lấy, ăn thử một miếng. “Thật sự rất ngọt.”
Thấy anh còn định bóc tiếp cho mình, cô vội xua xua tay. “Không ăn nữa đâu, tớ không thích hạt dẻ lắm.”
Ăn một hạt thôi đã là nể mặt anh lắm rồi.
Trần Khoát hơi khựng lại, ậm ừ đáp một tiếng, cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ. “Cái này... cậu mua kiểu gì vậy?”
“Không cần phải quan tâm nhiều như vậy, cứ ăn là được rồi.”
“Ừm.”
“Tớ đang nghĩ...” Cô kéo dài giọng, trêu chọc anh. “Sao trước đây tớ không nhận ra Vương Tự Nhiên cũng giỏi ghê nhỉ?”
Trần Khoát: “...”
Anh chỉ đùa một chút thôi, ai ngờ cô lại coi là thật chứ?
“Cậu ấy lúc nào cũng thi tốt hơn cậu, hay là —”
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã lạnh lùng ngắt lời: “Không có chuyện đó.”
“Nếu cậu thi tốt hơn cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ cảm thấy phiền muộn à?” Chương Vận Nghi vô tội nhìn anh, cô thề là mình không hề cười.
Cái gì mà “nếu” anh thi tốt hơn Vương Tự Nhiên chứ?
Chuyện đó vốn đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Trần Khoát cảm thấy hối hận vì đã chọn lý do này, trưa nay chỉ muốn chọc cô một chút, không ngờ lại tự đào hố chôn mình. “Cậu ấy sẽ tức đến mất ngủ.”
“Thật hay giả thế?”
“Giả đấy.”
“Để lần sau tớ sẽ hỏi cậu ấy!”
“Không được.”
…
Sắp đến giờ tự học buổi tối, hai người không trò chuyện thêm nữa. Dường như tâm trạng của Trần Khoát đã thoải mái hơn nhiều. Chương Vận Nghi không khỏi nghĩ thầm: Anh cũng dễ dỗ dành ghê. Cô mím môi, khẽ cong khóe môi lên. Liệu chiêu này có thể áp dụng lâu dài được không nhỉ? Không cần biết nữa, bây giờ anh vui là được rồi.
Hai người cùng nhau trở về khu giảng dạy của lớp 12. Nhưng khi lên đến tầng năm, Trần Khoát bỗng nhiên dừng lại. Tâm trạng đã khá hơn, những cảm xúc nặng nề trong lòng cũng trở nên thông suốt. Anh nói: “Cậu cứ về lớp trước đi, tớ đi rửa tay một chút.”
Chương Vận Nghi không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu, nhẹ nhàng bước về phía lớp 12-3.
Trần Khoát đứng yên nhìn theo bóng lưng cô một lúc, sau đó hạ quyết tâm, rẽ sang hướng khác, đi về phía văn phòng giáo viên.
Cô Triệu vẫn chưa đến. Anh không chắc cô ấy có còn đến nữa hay không, nhưng vẫn chọn đứng ngoài chờ, tựa lưng vào tường, ngước mắt nhìn vầng hoàng hôn đỏ rực phía chân trời.
Nhớ lại buổi chiều hôm ấy, sau khi đại hội thể thao kết thúc.
Đúng lúc đó, cô Triệu ăn tối xong, chuẩn bị quay lại văn phòng thì từ xa đã thấy lớp trưởng lớp mình đang đứng chờ bên ngoài. Trong lòng thầy thoáng qua một tia nghi ngờ. “Trần Khoát?”
Nghe tiếng gọi, Trần Khoát quay đầu lại, ngay lập tức đứng thẳng người, bước về phía trước. Dáng vẻ nghiêm chỉnh, gương mặt không còn vẻ bướng bỉnh như buổi sáng, thay vào đó là sự kiên định và cương quyết.
“Cô ơi, em cũng muốn viết một bản cam kết, được không ạ?”
Anh nói: “Em cam đoan sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến việc học. Em và cô ấy sẽ không gây ảnh hưởng tiêu cực đến nhau đâu ạ.”
Em cam đoan rằng, tình cảm này của em không phải là sai lầm.