Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:34:08
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng chuông tan học vang lên, Chương Vận Nghi nhìn đồng hồ, vội vàng đứng dậy chạy về phía bàn Đới Giai.

 

Trần Khoát biết là cô sẽ không tìm mình, nhưng khi nghe giọng nói của cô, anh vẫn vô thức vểnh tai lên, lắng nghe động tĩnh bên đó, động tác thu dọn sách vở cũng chậm hẳn lại.

 

“Chị Giai, mau lên!”

 

Thỉnh thoảng Chương Vận Nghi cũng là người sốt ruột, trực tiếp ra tay giúp Đới Giai nhét bút vào hộp bút, kéo cô ấy lao ra ngoài. Đến mức bạn cùng bàn của Đới Giai cũng bị cô chọc cười, đùa: “Chương Vận Nghi, cậu đói lắm à? Cậu là thành viên tích cực của hội ăn cơm đấy, chiếm hạng nhất luôn!”

 

“Nếu ngay cả ăn mà cũng không tích cực thì coi như xong đời rồi.”

 

Nhưng hôm nay Chương Vận Nghi không vội kiếm đồ ăn, mà cô có chuyện quan trọng phải làm. Đới Giai cũng biết, vội vàng đứng dậy chạy theo cô. Hai người vội vội vàng vàng, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt.

 

Trần Khoát thu ánh mắt lại, không thấy đói lắm, không muốn ra ngoài, bèn nhờ Phí Thế Kiệt mua giúp một gói bánh.

 

Phí Thế Kiệt nhìn anh đầy nghi hoặc: “Cậu giảm cân à? Hay là hết tiền rồi?” 

 

Những suy đoán đó nhanh chóng bị bác bỏ. Thằng nhãi này có không ít tiền tiêu vặt, đừng tưởng anh không thích đi chúc Tết mà nhầm, lúc nhận lì xì thì chẳng khách sáo chút nào, gom hết đem bỏ vào “quỹ đen”. Dù bây giờ quan hệ với Chương Vận Nghi đã có tiến triển, nhưng ở trường cũng chẳng có chỗ nào tiêu tiền. Buổi sáng mua cái bánh trứng, buổi trưa mua chai trà hoa nhài hoặc kem đậu đỏ, cùng lắm cũng chỉ mất vài đồng, làm gì đến mức túng thiếu chứ?

 

Trần Khoát lấy tai nghe từ ngăn bàn ra, nhét vào tai, lười biếng nói: “Đúng vậy, hết tiền rồi, nên bánh quy cậu trả tiền đi.”

 

Phí Thế Kiệt giả vờ như không nghe thấy, phóng vèo một cái biến mất.

 

Trần Khoát mở điện thoại tìm một bài hát nhẹ nhàng hơn, do cô giới thiệu, mong rằng có thể làm dịu tâm trạng của mình. Anh biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, thầy cô chắc chắn cũng đang cân nhắc xem nên xử lý ra sao, nhưng anh không thể chỉ ngồi đó chờ kết quả được.

 

Nhưng vấn đề là phải làm gì đây? Anh hoàn toàn không có chút manh mối nào, đầu óc cứ như bị chặn lại, chẳng thể vận hành bình thường được.

 

Anh cảm thấy rất thất bại, chỉ một chuyện như vậy mà cũng khiến mình bế tắc, cứ như thể anh rất vô dụng vậy.

 

Chương Vận Nghi cùng Đới Giai đứng chờ trước phòng bảo vệ ở cổng sau trường. Chẳng bao lâu sau, cô đã nhìn thấy xe của dì nhỏ, phấn khích vẫy tay liên tục: “Dì ơi! Ở đây!”

 

Doãn Văn San đỗ xe lại, nhìn cô cháu gái nhảy nhót qua kính chắn gió, không nhịn được mà bật cười, lấy mấy túi đồ trên ghế phụ rồi xuống xe. Sau khi nói chuyện vài câu với bảo vệ, bà ấy còn chưa kịp đứng vững thì đã bị Chương Vận Nghi nhào tới ôm chầm lấy: “Dì ơi, con yêu dì quá đi mất!”

 

“Không biết có đúng tiệm này không, con xem thử đi.” Doãn Văn San mang đến rất nhiều đồ ăn, trong đó có một túi hạt dẻ rang vẫn còn hơi ấm.

 

“Đúng rồi, đúng là tiệm này rồi!” Chương Vận Nghi cười rạng rỡ, không kiềm được mà lại dang tay ôm dì nhỏ thêm lần nữa, sung sướng nói: “Tuyệt quá đi.”

 

Doãn Văn San bật cười: “Còn mang cho con một suất gà rán Family Bucket nữa này, nhớ chia sẻ với bạn bè nhé.”

 

Đới Giai hơi ngượng ngùng, lí nhí cảm ơn.

 

“Ôi, sinh nhật con còn chưa tới mà con đã dùng trước điều ước sinh nhật rồi.” Chương Vận Nghi cố tình làm vẻ mặt tội nghiệp.

 

Đây là giao ước cô đã móc nghéo với dì nhỏ từ bé. Mỗi năm vào sinh nhật, cô sẽ được đưa ra một điều ước, chỉ cần dì nhỏ có thể thực hiện được thì dì nhỏ nhất định sẽ thỏa mãn cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-140.html.]

Hôm nay, cô đã dùng trước rồi.

 

Doãn Văn San xoa đầu cô: “Thôi dì đi đây, con nhớ ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ đấy.”

 

Nhìn theo bóng xe dì nhỏ rời đi, Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai đi về, vừa đi vừa chia nhau phần gà rán. Thật ra thứ này không phải quá ngon, nhưng ở trường suốt ngày chỉ có thể ăn cơm căng tin, vậy nên bây giờ nó bỗng nhiên trở thành mỹ vị nhân gian.

TBC

 

“Dì nhỏ của cậu tốt quá đi mất.”

 

“Đúng không? Bởi vì dì nhỏ là chị em ruột của mẹ tớ mà! Lúc mẹ tớ nhận được tháng lương đầu tiên, mẹ đã dùng nó để mua cho dì nhỏ một cái máy nghe CD của Sony. Dì nhỏ bảo hồi đó dì nhỏ cảm thấy mẹ tớ chính là thiên thần hộ mệnh của dì đó, ha ha ha.”

 

Hai người xử lý sạch phần gà rán, ăn no căng đến mức ợ hơi.

 

Chương Vận Nghi nhờ Đới Giai một chuyện: Nếu Trần Khoát có ở lớp thì gọi anh xuống giúp cô, cô ăn no quá, lười đi thêm một chuyến. “Dù cậu ấy có ở hay không, thì cậu cứ nhắn tin báo cho tớ một tiếng, lặng lẽ thôi nhé.”

 

Đới Giai cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Sao phải rườm rà thế? Sao cậu không nhắn thẳng cho cậu ấy rồi kêu cậu ấy xuống luôn?”

 

Việc gì phải để con kỳ đà như cô ấy phải chạy tới chạy lui truyền lời chứ?

 

Dù gì cũng có điện thoại mà.

 

“Bởi vì sĩ diện của tớ rất quan trọng!” Chương Vận Nghi nghiêm túc đáp. “Cậu ấy không tin tớ có thể nhịn đến giờ tan học mới dùng điện thoại, nếu cậu ấy biết tớ đã nhắn tin rồi, vậy chẳng phải là tớ sẽ rất mất mặt sao?”

 

Đới Giai lặng lẽ nhìn cô: “……”

 

Không hiểu nổi.

 

Mặc dù chẳng hiểu Chương Vận Nghi đang suy nghĩ gì, nhưng cô ấy vẫn gật đầu đồng ý.

 

Chương Vận Nghi ôm chặt túi hạt dẻ rang trong lòng, cố giữ lại chút hơi ấm, đứng chờ ở bàn bóng bàn. Cô phát hiện Trần Khoát rất hay đến đây, cô đã vô tình gặp anh mấy lần rồi. Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn chính là có một cặp đôi đang lén lút hẹn hò ở đây. 

 

Vậy là thời gian chờ đợi cũng không đến mức buồn chán nữa!

 

Đới Giai quay về lớp học, thấy Trần Khoát đang gục đầu xuống bàn, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chẳng buồn quan tâm xem anh có ngủ thật hay không. Chương Vận Nghi vẫn đang đợi anh ngoài kia. Cô ấy bước thẳng tới, đứng trước bàn anh, gọi một tiếng: “Lớp trưởng, dậy đi.”

 

Trần Khoát nhíu mày, ngẩng đầu lên, thấy Đới Giai thì lập tức nhìn ra sau lưng cô ấy, tìm kiếm bóng dáng ai đó.

 

“Có người tìm cậu, ở chỗ bàn bóng bàn đó.”

 

Sau khi nói xong, Đới Giai lại quay lưng về chỗ ngồi, chẳng buồn để ý thêm. Giọng điệu và biểu cảm của cô ấy quá bình thản, đến mức Phí Thế Kiệt ngồi bên cạnh cũng phải thầm nghĩ, nếu không biết chuyện từ trước, thì chắc chắn cậu ấy sẽ chẳng thể phát hiện câu nói này có gì đặc biệt.

 

Trần Khoát không hề do dự, cũng chẳng mất thời gian suy nghĩ, lập tức đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối rồi sải bước đi ra khỏi lớp.

 

Sau khi anh rời đi, Phí Thế Kiệt nhích lại gần Đới Giai, hạ giọng trêu chọc: “Chị Giai, tôi biết xem bói đấy, người ta gọi tôi là thần toán. Vừa mới tính một quẻ, người tìm anh Khoát chắc chắn có họ Chương, đúng không?”

 

Loading...