Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:29:23
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Học sinh cấp ba không có khái niệm được nghỉ hai ngày cuối tuần, nhất là học sinh lớp 12. Hầu hết các trường ở Giang Châu đều cho tan học vào chiều thứ bảy, nhưng tối chủ nhật lại có tiết tự học như bình thường. Nghĩa là mỗi tuần chỉ được về nhà một lần, ở lại một đêm rồi phải quay lại trường ngay.
Dù vậy thì các bạn học ai nấy vẫn mong ngóng đến thứ bảy như cũ, bởi vì thịt muỗi cũng là thịt, một ngày nghỉ cũng vẫn là được nghỉ.
Chuyện với Lý Gia Việt, Chương Vận Nghi cũng muốn nhanh chóng giải quyết cho xong. Thế là cô bình tĩnh, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cô gọi điện cho mẹ, thuận miệng bịa một câu: “Con với đám Đới Giai định đi ra ngoài ăn, tiện thể mua vài cuốn sách tham khảo luôn, hôm nay mẹ với bố không cần đến đón con đâu, con sẽ tự bắt xe về nhà.”
“Được, nhưng đừng la cà bên ngoài quá lâu, về sớm một chút, quá 10 giờ tối mà vẫn chưa về tới nhà thì liệu thần hồn đấy.”
“...” Chương Vận Nghi còn muốn cãi lại: “Người đẹp à, con đã nói là đi mua tài liệu tham khảo mà, có phải đi chơi đâu.”
Nhưng mà gừng càng già càng cay, cô nghe được mẹ mình ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Chương Vận Nghi không khỏi bất lực thở dài, bà Doãn vẫn thô bạo như thế, đúng là mười năm như một mà.
Đới Giai đứng bên cạnh nghe, vẻ mặt bình tĩnh như không, cứ như thể người vừa bị gọi tên không phải là cô ấy vậy. “Yên tâm đi, nếu dì có gọi điện thoại cho tớ, thì tớ biết cách đánh yểm trợ giúp cậu mà.”
Chương Vận Nghi còn chưa kịp cảm động, thì cô ấy đã ngập ngừng hỏi tiếp: “Nhưng mà cậu với Lý Gia Việt sao rồi?”
Kỳ nghỉ hè vừa rồi hai người còn đi xem phim, chính cô ấy cũng tình cờ bắt gặp, lúc đó chẳng phải vẫn rất tốt sao?
“Không có gì cả.”
Chương Vận Nghi cũng không hề trốn tránh, thẳng thắn nhận hết “sai lầm” về mình: “Cậu ấy rất tốt, chỉ là tớ đột nhiên nhận ra mình không còn thích cậu ấy nữa thôi.”
Cô sẽ không phủ nhận rằng kiếp trước, cuộc tình giữa cô và Lý Gia Việt đã từng thật sự tồn tại.
Nhưng không có mối quan hệ nào có thể kéo dài chỉ nhờ vào sự cố chấp của một phía cả. Nếu đã không còn thích nữa, mà vẫn cố chấp tiếp tục, chẳng khác gì làm tổn thương cả hai bên.
Đới Giai há miệng định nói gì đó, cô ấy cảm thấy không hiểu, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc cô ấy đứng về phía bạn mình: “Thế thì cũng được...”
Chương Vận Nghi hẹn Lý Gia Việt ở trung tâm thương mại sầm uất nhất khu vực. Hiện tại nó đang làm ăn rất phát đạt, người ra vào tấp nập, nhưng mười năm sau, nơi này sẽ xuống dốc, trở nên hoang vắng. Cô muốn đến xem lại một chút, bởi vì dù sao thì đây cũng từng là trung tâm thương mại cô thích nhất thời cấp ba, cũng là nơi gắn liền với nhiều ký ức sâu sắc.
Có tuyến xe buýt đi thẳng từ bến xe trước cổng trường đến đó.
Đới Giai và Từ Thi Thi đi khác đường với cô. Nhưng sau khi vật lộn để chen lên xe, Chương Vận Nghi bất ngờ phát hiện Trần Khoát cũng đang ở đây! Cô nhanh nhẹn len lỏi đứng bên cạnh anh. Trần Khoát đeo tai nghe, dáng người cao lớn, có thể thoải mái bám vào tay nắm trên cao.
Ban đầu Trần Khoát không nhìn thấy cô, anh đang mải nghe nhạc.
Cho đến khi cô chủ động chọc nhẹ vào người anh một cái, giọng nói quen thuộc đến mức át cả tiếng nhạc, truyền vào tai anh: “Lớp trưởng, trùng hợp ghê, cậu cũng đi chuyến xe này à?”
Trần Khoát nghiêng đầu, thấy là cô, lông cậu khẽ giật giật, bất đắc dĩ tháo một bên tai nghe xuống, khẽ gật đầu: “… Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-14.html.]
“Cậu xuống ở trạm nào thế?”
“Xa lắm.”
Chương Vận Nghi cũng không hỏi thêm nữa. Không phải là cô không có hứng thú muốn biết, mà bởi vì trên xe quá đông người. Muốn nói chuyện, hoặc là phải ghé sát tai đối phương, hoặc là phải hét lên, nếu không thì không thể nghe rõ được. Thứ bảy xe buýt lúc nào cũng đặc biệt đông, nhất là khi tài xế phanh gấp hoặc nhấn ga, cô bị đẩy về phía trước, rồi lại nghiêng ra sau. Mấy trạm sau, cô và Trần Khoát đứng sát nhau hơn.
Trần Khoát cảm nhận rất rõ ràng rằng chân cô chạm vào mình.
Anh muốn dịch sang bên cạnh, nhưng bên cạnh cũng toàn người là người, vừa mới cử động một chút, đã có người bực bội gắt lên: “Chen cái gì mà chen! Mẹ, còn không có chỗ đứng nổi nữa!”
Trần Khoát nhíu mày: “Anh quát ai đấy?”
Chương Vận Nghi đồng thanh với anh: “Anh quát ai đấy?!”
Cả hai đều sững người.
Người kia lẩm bẩm vài câu rồi cũng im lặng, chỉ coi như mình chịu thiệt, dù sao thì một mình cũng cãi không lại hai người bọn họ.
Trần Khoát hơi nghiêng đầu nhìn sang. Chương Vận Nghi đang bám vào ghế ngồi, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh, cô cũng quay sang, ánh mắt chạm nhau, rồi mỉm cười nhẹ, như muốn an ủi anh: “Qua hai trạm nữa là sẽ có nhiều người xuống thôi.”
Quả nhiên đúng y như lời cô nói, hai trạm sau, xe bớt đông hẳn.
Ghế trống ngay bên cạnh Trần Khoát. Trần Khoát gọi cô một tiếng, đồng thời khẽ đưa chân chắn lối, không để người khác giành chỗ.
Chương Vận Nghi nhanh nhẹn khom lưng cúi người, chui qua cánh tay anh đang tựa vào cửa sổ, ngồi xuống vững vàng. Động tác trôi chảy như nước, xong xuôi cô ngẩng lên cười với anh. Nhìn thấy chiếc ba lô trông khá nặng của anh, cô chủ động đề nghị: “Lớp trưởng, hay là để tớ cầm ba lô giúp cậu nhé?”
“Không cần.”
Trần Khoát một tay cầm điện thoại, giả vờ bận rộn, rõ ràng là tín hiệu không muốn nói chuyện nữa.
Chương Vận Nghi hiểu ý, cũng không miễn cưỡng làm gì. Cô lấy điện thoại ra xem, tin nhắn của Lý Gia Việt vừa gửi đến: [Cậu đã đến đâu rồi? Thật sự không cần tớ đi đón à?]
TBC
Cô gõ nhanh một dòng trả lời: [Không cần đâu, tớ đang ngồi trên xe rồi.]
Một trạm nữa lại đến.
Cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh, sát cửa sổ, khẽ nói: “Phiền cậu nhường đường một chút, mình muốn xuống xe.”
Chương Vận Nghi thu chân lại, nghiêng người tránh đường. Cô gái tóc ngắn vừa bước ra, cô đã lập tức dịch vào trong, đồng thời đưa tay kéo dây đeo ba lô của Trần Khoát, hối thúc: “Nhanh lên, lớp trưởng, có chỗ trống rồi, ngồi đi!”