Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:33:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên, cả lớp 3 đều trở nên phấn khích khi thấy cô Triệu bước vào!
Mấy học sinh to gan còn vỗ bàn la ó: “Cô ơi, cô định bao cả lớp trà sữa thật ạ? Trời đất, có phải cô mới được tăng lương không?”
Tăng lương á? Ha hả, chuyện không thể nào xảy ra.
Những lời vô tư này khiến tâm trạng vốn không vui của Triệu Hồng lại càng thêm đen tối. Cô ấy hắng giọng, quét mắt một vòng: “Xem ra các em rất hài lòng với kết quả thi lần này nhỉ.”
Về khoản đ.â.m dao, giáo viên chưa bao giờ thua kém học sinh.
Quả nhiên, cả lớp im bặt, ai nấy cúi đầu hối lỗi. Em sai rồi, em thực sự đã sai rồi.
“Thôi được rồi.” Cô ấy cũng chỉ định trêu bọn chúng thôi, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ là một giáo viên chủ nhiệm quá nghiêm khắc cả. “Trần Khoát, Phí Thế Kiệt, hai em đi chia trà sữa đi. Nói trước, đừng kén chọn, đều là trà sữa trân châu cả. Uống xong rồi thì tập trung học hành cho tốt vào.”
Hai người bị gọi tên lập tức đứng lên. Một góc bục giảng chất đầy túi trà sữa đã được đóng gói sẵn.
Phí Thế Kiệt nháy mắt với Trần Khoát, hai người là bạn thân lâu năm, ăn ý không cần nói. Sau khi đứng dậy lần nữa, Phí Thế Kiệt nhanh chân đi chỗ khác.
Còn Trần Khoát thì hướng về nhóm của Chương Vận Nghi để phát trà sữa.
Cô Triệu đứng trên bục giảng, tiện tay mở nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm nước ấm, ánh mắt vẫn quan sát từng động tác của học trò.
Trần Khoát lần lượt phát từng ly, nhanh chóng đến bàn của Chương Vận Nghi.
Từ Thi Thi đẩy nhẹ Chương Vận Nghi: “Cầm đi.”
Chương Vận Nghi nhận lấy, không giấu được nụ cười trên môi, khẽ mím môi rồi nói: “Cảm ơn lớp trưởng nha.”
Trần Khoát đáp gọn: “Ừm.”
Sau đó, anh tiếp tục phát trà sữa cho bàn phía sau. Chương Vận Nghi không chờ được nữa, chọc ống hút vào ly rồi uống một ngụm. Cô hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên. Mà anh, đứng sau lưng cô, cũng lặng lẽ quay lại nhìn cô thêm một lần.
Không ai để ý, trên bục giảng, cô Triệu đang day trán vì đau đầu. Dạo này cô ấy bận đến mức ngập đầu, vậy mà giờ mới phát hiện ra chuyện rõ rành rành như thế này ư? Cô ấy phải suy nghĩ kỹ xem nên xử lý thế nào mới được.
Trần Khoát vốn định đưa ly trà sữa của mình cho Chương Vận Nghi, nhưng cô lại xua tay, ôm bụng nói: “Tha cho tớ đi, bây giờ bụng tớ đã đủ để chứa cả một con tàu rồi.”
Nếu mà nhảy nhót uốn éo tại chỗ một chút, chắc còn có thể nghe được tiếng nước bên trong mất.
Chỉ một ly trà sữa thôi mà cô đã no căng rồi, nếu uống thêm ly nữa, chắc chắn cô sẽ trở thành người ghé thăm nhà vệ sinh nhiều nhất hôm nay mất.
Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát, chìa tay ra với anh, thở dài: “Thôi thôi, đưa đây, cho tôi, ngoài tôi ra còn ai đối xử tốt với cậu thế này chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-138.html.]
Bên này thì ồn ào náo nhiệt, nhưng trong văn phòng giáo viên, cô giáo Triệu lại đang nhíu mày, than ngắn thở dài.
Dạy học bao nhiêu năm, đây không phải lần đầu cô ấy gặp chuyện yêu sớm, nhưng lần nào cũng khiến cô ấy cảm thấy đau đầu. Xử lý nhẹ thì không ổn, mà quá nặng cũng không được. Nhất là trong giai đoạn này, nếu không cẩn thận, có thể để lại bóng ma tâm lý cho học sinh.
TBC
Rốt cuộc là hai đứa này bắt đầu từ khi nào chứ?
Cô ấy rất muốn tìm hiểu ngọn ngành, nhưng học sinh lớp cô ấy toàn lũ nhóc mười bảy mười tám tuổi, rất trọng nghĩa khí. Trần Khoát được đám con trai tín nhiệm, còn Chương Vận Nghi thì có quan hệ rất tốt với các bạn cùng lớp. Dù cô ấy có tìm ai hỏi, thì người đó cũng hoặc là không biết, hoặc là biết nhưng sẽ giúp hai đứa che giấu mà thôi.
“Đang làm gì thế?” Một giáo viên khác bước vào, hỏi.
“Không có gì.” Cô Triệu quay người, lấy một ly trà sữa đưa cho đồng nghiệp. “Hôm nay tôi mời học sinh uống, nghe nói cũng ngon nên gọi dư mấy ly, cậu uống thử đi.”
“Cậu đặt bao nhiêu ly thế?”
“Năm mươi ly.”
“Không nặng à?”
“Nặng chứ, nên nhờ đám Trần Khoát mang giúp.”
“À, lớp trưởng à?” Giáo viên kia quay lại bàn làm việc của mình. “Thằng nhóc đó đúng là khỏe thật, bây giờ bọn trẻ ăn gì mà cao thế không biết nữa.”
Cô Triệu bật cười, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô ấy kéo ngăn tủ ra, định lật lại bảng điểm mấy kỳ thi gần đây. “Trần Khoát đúng là không tồi, quản lý lớp 3 cũng tốt, cũng khiến tôi đỡ phải lo lắng nhiều.”
“Nhưng mà hơi ít nói.” Đồng nghiệp bổ sung. “Rất có cá tính riêng, cậu đừng nói chứ, tôi thấy thằng nhóc cũng rất ngầu đấy.”
Cô Triệu nghe vậy thì không tỏ ý kiến gì.
Cô ấy lấy folder ra, lật từng tờ từng tờ một. Không có gì bất ngờ, thành tích của Trần Khoát vẫn rất ổn định. Anh không phải lúc nào cũng đứng nhất, nhưng từ khi vào lớp cô ấy, anh chưa bao giờ rớt khỏi top ba. Cô ấy liếc sang bảng điểm của Chương Vận Nghi, nhíu mày. Thật ra, khi xử lý chuyện yêu sớm, cô ấy thường lo cho nữ sinh hơn.
Cuối kỳ trước, Chương Vận Nghi làm bài khá tốt, chỉ cách vị trí thứ mười bảy có mấy điểm, chênh đúng một câu trắc nghiệm.
Nghĩ đến đây, cô Triệu nhìn lại bảng xếp hạng lần kiểm tra đầu tiên của học kỳ trước, trầm tư gật đầu.
Lúc đó, cô ấy đã nghi ngờ, thành tích tụt dốc thế này chắc chắn là có chuyện gì đó.
Bây giờ nhìn lại, có khi nào là do Trần Khoát làm ảnh hưởng đến cô không?
Cô ấy vẫn nhớ ngày hôm đó, Chương Vận Nghi đến văn phòng, lo lắng đến mức sắp bật khóc, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nói lý do thi kém. Không lẽ là sợ kéo anh xuống nước sao?
-