Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:17:42
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô cúi đầu, cam chịu giơ tay: “Có!”
Ánh mắt Trần Khoát dừng lại trên bàn tay cũng đeo đồng hồ của cô. Anh “ừ” một tiếng, cầm bút đánh dấu tích sau tên cô, nét bút hơi đậm.
Từ Thi Thi khẽ thì thầm nói nhỏ: “Này này này, tớ muốn báo cáo lớp trưởng phân biệt đối xử, người khác điểm danh, cậu ấy có thế này đâu —”
“Từ Thi Thi.”
“Có!”
Dường như để chứng minh lời Từ Thi Thi nói, Trần Khoát thực sự không nói gì, chỉ liếc nhìn qua rồi đánh dấu một nét trên giấy, sau đó tiếp tục đọc tên người tiếp theo một cách vô cảm.
Từ Thi Thi bĩu môi: “Phải báo cáo thôi.”
Chương Vận Nghi trợn mắt nhìn cô ấy, lấy từ trong cặp ra một gói thịt bò khô ném qua: “Mua năm phút yên tĩnh của cậu đấy.”
...
Cô Triệu và một giáo viên khác cũng đi cùng đến bệnh viện. Tài xế lên xe, xác nhận tất cả học sinh lớp 3 đã có mặt trên xe rồi khởi động máy. Hơn bốn mươi học sinh đồng loạt kéo rèm cửa sổ lên, mắt láo liên nhìn ra ngoài.
Bệnh viện họ đến cách trường không xa không gần, đi khoảng nửa tiếng thì đến nơi.
Mọi người nói cười rôm rả, ai khám xong mục nào trước thì hào hứng báo cáo: “Cái mục khứu giác thú vị lắm, để mấy cái cốc ở đó để mọi người ngửi ngửi!”
Chương Vận Nghi đã từng trải qua một lần, nhưng cô phát hiện mình chẳng nhớ gì cả...
Vậy nên bây giờ cô thấy mọi thứ trước mắt đều mới mẻ cũng là chuyện bình thường chứ nhỉ?
Cô đang say sưa lắng nghe thì đột nhiên vai bị vỗ một cái. Quay lại, cô chạm mắt Trần Khoát. Anh khẽ hỏi: “Đã lấy m.á.u xong chưa?”
“Xong rồi...”
Hành lang đầy học sinh, lớp 3 và cả những gương mặt lạ lớp khác.
Trần Khoát lấy từ túi ra một gói mì giòn nhỏ và một chiếc bánh mì nhỏ đưa cho cô: “Đói bụng thì ăn tạm lót dạ đi.”
Nói xong câu đó, anh lại đi thẳng, không liếc nhìn thêm. Hôm nay thật sự có quá nhiều việc, anh phải giúp giáo viên quản lý đám học sinh vừa ra ngoài đã vui như hội, thực sự không có nhiều thời gian để trò chuyện với cô, chỉ có thể tranh thủ tìm cô để đưa đồ ăn.
Chương Vận Nghi nhìn đồ ăn vặt trong tay, không nhịn được cười. Nhân lúc không ai để ý, cô xé bao bì cắn một miếng, ngọt lịm.
Buổi khám sức khỏe diễn ra suôn sẻ, kết quả cụ thể có lẽ phải đợi một thời gian, nhưng cũng không phải gửi đến tay họ. Cả lớp đều rất tin phục Trần Khoát, tuân thủ trật tự. Trước buổi trưa, họ lên xe buýt trở về trường.
Dù chỉ có vài tiếng ngắn ngủi buổi sáng, nhưng các bạn vẫn rất hào hứng.
Chương Vận Nghi về chỗ ngồi của mình, lấy bánh quy và sữa từ cặp ra, suy nghĩ một chút rồi lấy thêm một gói chân gà hấp muối, tìm Phí Thế Kiệt, nói ngắn gọn: “Cậu hiểu mà.”
Phí Thế Kiệt đang ăn mì ăn liền, trong lòng cười thầm, nhưng vẫn mở to mắt ngây thơ hỏi: “Tôi nên hiểu gì cơ?”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-135.html.]
Chương Vận Nghi mỉm cười, lắc lắc gói chân gà hấp muối trước mặt cậu ấy: “Bây giờ thì đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!” Phí Thế Kiệt không chút chần chừ, nhanh chóng đón lấy.
Cậu ấy quay đầu nhìn bóng lưng Chương Vận Nghi trở về chỗ ngồi, không nhịn được cười.
Không lâu sau, Trần Khoát dùng một tay cầm chai nước suối lên xe, nhíu mày. Anh vừa mở nắp chai vừa đi vào, liếc thấy cô đang nói cười với Đới Giai ở chỗ ngồi, chỉ nhìn vài giây rồi ngồi xuống.
“Cầm lấy, cơm chó của cậu đây.” Phí Thế Kiệt đưa đống bánh quy và sữa đang chất trên đùi qua.
Trần Khoát ngẩn người, đón lấy, cầm gói bánh quy như lần đầu tiên nhìn thấy, xem xét kỹ lưỡng, đôi mắt ánh lên ý cười nhẹ.
Bây giờ không hỏi ai mua nữa à?
Phí Thế Kiệt chịu đựng cảm giác buồn nôn, cố tình trêu anh: “Thực ra là tôi đã mua đấy.”
Trần Khoát không chút khách khí, cho Phí Thế Kiệt một cú hích khuỷu tay: “Cút đi.”
...
Buổi sáng tràn đầy năng lượng, buổi chiều như người sống dở c.h.ế.t dở, mấy tiết học khiến ai nấy đều cảm thấy sống không bằng chết. Một khi đã hít thở không khí tự do, rồi lại bị đóng đinh trong lớp học nghe mấy môn Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Sinh, đúng thật là sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Nỗi khổ của Chương Vận Nghi còn nhiều hơn người khác một chút. Trên đường từ căng tin ăn tối xong về lớp, cô vẫn than thở với Đới Giai: “Mới nhắm mắt một chút, mở mắt ra đã lại đến ngày chịu khổ của tớ rồi.”
Đới Giai cũng đồng cảm gật đầu.
Chương Vận Nghi đang nói về việc trực nhật. Học sinh trong lớp luân phiên làm, mấy việc khác thì còn đỡ, chứ đổ thùng rác thì thật sự là không chịu nổi. Đống rác do mấy chục người thải ra mỗi ngày không phải là ít, lại không được phân loại, bên trong còn có cả nước canh thừa, nhìn một cái là tối nay khỏi ăn đêm luôn.
Đã thế, thường thì là hai người cùng xách thùng rác đến bãi rác, chỗ đó còn kinh khủng hơn, mùi hôi đến nghẹt thở!
Điểm sáng duy nhất là, sau khi đổ rác xong cùng đứa bạn thân, sẽ có một chút thời gian để ngắm hoàng hôn, thì thầm tâm sự trong ánh chiều tà.
Chương Vận Nghi không muốn nhớ lại nữa, sợ vừa ăn tối xong sẽ nôn ra mất. Cô vẫy tay, bước vào lớp, ôm tâm thế “chết sớm siêu sinh sớm”, cô giật tai nghe của Từ Thi Thi: “Đừng lề mề nữa, đi, đổ rác thôi.”
Đi sớm một chút thì cô sẽ có nhiều thời gian để rửa tay hơn!
Từ Thi Thi ngoắc ngoắc ngón tay, bảo cô cúi xuống: “Người của cậu, đã đi đổ rác giúp rồi.”
Trong lúc Chương Vận Nghi còn đang kinh ngạc ngơ ngác thò đầu ra tìm thùng rác, thì Từ Thi Thi đã thoải mái vươn vai, thong thả nói: “Ôi chà, cảm giác có người chống lưng đúng là tuyệt làm sao!”
Cùng lúc đó.
Trần Khoát và Phí Thế Kiệt xách thùng rác đi vòng nửa vòng rồi xuống lầu. Lớp 12-3 ở tầng 5, đi suốt mấy tầng này, Phí Thế Kiệt đều nhét khăn giấy vào mũi, vô cùng cẩn thận, sợ ống quần sẽ chạm vào thùng rác, cậu ấy mới mua chiếc quần jean thời trang này mà!
Suốt đường đi, Phí Thế Kiệt đều hối hận. Là một người cốt cách kiên cường như sắt thép, tại sao cậu ấy lại có thể vì một xiên xúc xích, một xiên gà mà khom lưng cúi đầu được chứ?
Đi qua bàn bóng bàn, phòng y tế, từ xa đã nhìn thấy đống rác, trong tâm lý đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Phí Thế Kiệt nghiêng đầu, tức tối nhìn Trần Khoát đang thản nhiên, chửi: “Còn có thiên lý không? Có ai quản chuyện này không!”