Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:17:30
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong nhịp sống hối hả của những ngày cuối cấp, học sinh lớp 12 đón chào đợt khám sức khỏe tổng quát. Lớp 3 rất may mắn, được xếp lịch khám vào buổi sáng, di chuyển bằng xe buýt đến bệnh viện. Cô Triệu đã ân cần nhắc nhở bọn họ từ vài ngày trước, đặc biệt nhấn mạnh việc phải tránh vận động mạnh. Khi nhắc đến điều này, cô ấy vẫn không yên tâm nên còn trực tiếp gọi tên Trần Khoát, dặn dò anh trong thời gian này phải kiềm chế lại, nếu lớp trưởng thấy buồn chân không ngồi yên được thì cứ đi dọn dẹp quét tước văn phòng giáo viên. Cả lớp cười ồ lên, còn nhân vật chính thì ngượng đỏ cả mặt.
Ngày trước khi khám sức khỏe, cả lớp đều háo hức, không vì lý do gì khác, chỉ là vì buổi sáng không phải học, lại còn được ngồi xe buýt hít thở không khí.
Chỉ có tâm trạng của Thẩm Minh Duệ là không quá vui vẻ.
Cô Triệu đã giới thiệu với họ về các hạng mục khám sức khỏe, khi nhắc đến chiều cao, Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi đều đồng loạt ăn ý quay lại nhìn cậu ấy, ánh mắt đầy thương cảm, khẽ nói: “Một mét tám hai, một mét tám hai, một, mét, tám, hai ~”
Thẩm Minh Duệ tức giận: “Tan học ra ngoài đấu solo đê!”
Chương Vận Nghi không rảnh để đấu tay đôi với cậu ấy, tối hôm đó cô cùng Đới Giai đi siêu thị. Rất nhiều học sinh lớp 12 đến mua đồ ăn vặt, bởi vì ngày mai phải nhịn ăn để lấy máu, ai cũng lo lắng sẽ bị đói lả, lại không chắc giáo viên có cho họ ăn uống gần bệnh viện không, nên mọi người đều chuẩn bị tự mang theo đồ ăn.
Buổi khám sức khỏe bỗng trở nên giống như chuyến dã ngoại hồi tiểu học, ai cũng nhét đầy đồ ăn vặt vào cặp, như thể họ sắp đến một khu vườn thực vật xanh mướt trong thời thơ ấu chứ không phải là đến bệnh viện vậy.
“Chương Vận Nghi, cậu có muốn ăn bánh mì chà bông không?” Đới Giai hỏi to, “Một túi có hai cái, tớ ăn không hết!”
“Được, tớ thích ăn chà bông!”
Chương Vận Nghi đứng trước kệ hàng, đi qua đi lại, cuối cùng dừng lại ở khu vực bánh quy. Cô với tay lấy một gói bánh quy soda, vui vẻ đi cùng Đới Giai đến quầy thanh toán. Cô không biết liệu anh có mang đồ ăn theo không, dù cảm thấy anh là người biết chăm sóc bản thân, chắc chắn sẽ không để mình bị bụng đói, nhưng cô vẫn muốn mua.
Về đến ký túc xá, cô bỏ sữa và bánh quy vào cặp sách, khiến cả cái cặp trở nên căng phồng.
Ngoài đồ ăn vặt cô tự mua ra thì cô còn nhận được rất nhiều đồ “tài trợ” của bạn bè.
Chu An Kỳ cho cháo bát bảo, Nhậm Tư Mẫn cho táo, Từ Thi Thi cho sữa Vượng Tử...
Cặp sách đầy ắp, cô cảm thấy mình đã thực sự sẵn sàng để ra ngoài thưởng thức mùa xuân rồi.
Bởi vì phải khám sức khỏe, nên cô Triệu nhắc nhở họ phải nghỉ ngơi đầy đủ. Cô tuân chỉ, ngủ đến khi chuông báo thức của Đới Giai vang lên rồi cùng mọi người thức dậy, chen chúc trước bồn rửa mặt để vệ sinh cá nhân. Các phòng ký túc xá khác cũng nhộn nhịp không kém. Bệnh viện thì hầu như ai cũng từng đến, nhưng lần này khác biệt, bởi vì họ sẽ cùng nhau đi bằng xe buýt!
Những chiếc xe buýt của trường thuê đã đậu ngay ngắn bên ngoài.
Chương Vận Nghi nắm tay Đới Giai nhanh chóng lên xe. Họ còn trẻ con, chơi trò oẳn tù tì, ai thắng sẽ được ngồi cạnh cửa sổ. Phí Thế Kiệt lảng vảng như một bóng ma, cười nhạt: “Trẻ con!”
Là hai cô gái “trưởng thành” nào đã từng nói cậu ấy và “con trai cưng” của cậu ấy là trẻ con nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-134.html.]
Chương Vận Nghi: “Chanh chua!”
TBC
Đới Giai: “Xấu xí!”
Cả hai đồng thanh “hừ” một tiếng với cậu ấy rồi tìm chỗ ngồi. Đới Giai thắng, ngồi cạnh cửa sổ.
Trần Khoát, thân là lớp trưởng, vô cùng bận rộn, toàn là những việc lặt vặt. Khi chiếc xe buýt chở học sinh lớp 3 gần như đã kín chỗ, anh cũng lên xe. Tài xế chưa đến, anh cầm danh sách trên tay, nhắc nhở: “Còn ai cần đi vệ sinh không? Đi nhanh đi.”
“Không có ~”
“Được.” Giọng Trần Khoát vốn đã trầm, lúc này cũng không tự chủ mà cao hơn một chút: “Bây giờ tôi sẽ điểm danh, ai được gọi tên thì trả lời “có”. Đây là việc quan trọng, không được thay người khác trả lời, mọi người tự biết, đừng đùa cợt.”
“Yên tâm đi anh Khoát! Đảm bảo là sẽ tuân theo sắp xếp của tổ chức!”
Trần Khoát gật đầu, cái tên đầu tiên chính là anh. Anh bấm bút, đánh dấu tích vào sau tên mình, biểu thị đã có mặt.
Anh đọc tên các bạn bằng giọng điệu đều đều.
Trên xe buýt, thỉnh thoảng có người giơ tay cao, hoặc hồ hởi hoặc lười biếng hô một tiếng: “Có.”
Đột nhiên, ánh mắt Trần Khoát dừng lại ở cái tên “Chương Vận Nghi”. Anh dừng lại vài giây, vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của cô. Không mấy người nhận ra sự khác thường của anh, bởi vì khoảnh khắc ấy quá ngắn ngủi, cũng vì anh cầm bút chăm chú nhìn danh sách, trông rất nghiêm túc và bình tĩnh, không có vẻ gì là đang phân tâm cả.
Trong vài giây đó, dường như Chương Vận Nghi cũng cảm nhận được điều gì đó. Cô vội vàng cúi đầu, giả vờ tìm dây an toàn lỏng lẻo trên ghế: “Cài vào đâu nhỉ, đâu nhỉ.”
“Chương Vận Nghi.” Trần Khoát cầm tờ danh sách, ngón tay hơi siết chặt, cố gắng bình tĩnh đọc tên cô.
Anh rất quen thuộc với cái tên này, nhưng kể từ khi mối quan hệ giữa họ có chút khác biệt, thì anh hầu như không gọi tên cô.
Trên xe buýt, có người xem điện thoại, có người nhìn ra cửa sổ, cũng có người biết chuyện quay lại nhìn Chương Vận Nghi, nháy mắt liên tục. Ngay cả Đới Giai cũng suýt nữa không nhịn được cười. Không chỉ họ, mà cả những người ngoài cuộc cũng hiểu chuyện.
Nếu không phải bình thường lớp trưởng luôn bày ra dáng vẻ nghiêm túc, không dễ đùa cợt, thì chắc chắn đã có người “ồ ồ ồ ồ” cổ vũ rồi.
Thậm chí Từ Thi Thi còn vươn tay qua lối đi, cười gian duỗi tay đẩy cô.
Chương Vận Nghi không thể chịu đựng thêm được nữa, vành tai đỏ rực. Cô cảm thấy rất kỳ lạ, ơ hay, mình cũng đã là người trưởng thành rồi mà, lẽ ra phải tỏ ra cao quý kiêu ngạo, không d.a.o động trước những trò đùa này chứ, tại sao cô cũng muốn hét lên thế này.