Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 133
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:17:19
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng gì sao?” Trần Khoát tỏ vẻ ngạc nhiên, dừng lại một chút, “À, cũng không có gì, tôi đang mở gói đồ, chỉ là cô ấy lại tặng cho tôi một cái băng đeo cổ tay thôi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, “... Ọe, ọe. Cậu có biết đây là tiếng gì không? Bố đang nôn đây.”
-
Hôm sau, Chương Vận Nghi ăn trưa xong ở nhà bà nội rồi đến lớp học thêm, mang theo sữa chua dâu. Cô nghĩ mình phải tìm cơ hội thích hợp để nói với Trần Khoát rằng, cô thích ăn dâu tây không có nghĩa là cô cũng thích đồ ăn vặt hay đồ uống có vị dâu tây.
Còn một lúc nữa mới đến giờ học, cô dùng ống hút đ.â.m thủng nắp hộp sữa chua, hút một hơi hết nửa hộp, rồi lấy bài tập và vở ra từ cặp sách.
Có người dùng bút chọc vào lưng cô.
Cô quay đầu lại, nhưng lại nhìn vào cây bút trong tay nam sinh, thấy nắp bút đã đóng, cô mới không nhíu mày nữa. Nếu dám cố ý làm bẩn áo cô, có nhất định sẽ không tha cho đâu: “Gì thế?”
“Không có gì.” Cậu bạn giả vờ không quan tâm, nhún vai, “Người hôm qua đến đón cậu là ai thể? Tùy tiện hỏi chút thôi.”
Chương Vận Nghi bày ra vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào cậu ta, nhà ở biển à? (ý chỉ nhiều chuyện thế)
Dưới ánh mắt của cô, ánh mắt cậu ta bắt đầu lảng tránh, gò má cũng hơi ửng đỏ, tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng nghịch nắp bút, mở rồi đóng liên tục.
Cô đột nhiên mỉm cười bí ẩn, rồi ngay lập tức thay đổi sắc mặt: “Không nói cho cậu biết đấy.”
Cậu ta: “...”
Cô lười biếng không thèm quan tâm đ ến cậu ta nữa, ngồi thẳng người lại. Có lẽ tâm trạng dang khá tốt, nên cô vừa lật vở vừa hát nhẩm: “Không nói cho cậu biết, không nói cho cậu biết, cứ không nói cho cậu biết đấy ~~”
Muốn đau lòng bao nhiêu thì đau lòng bấy nhiêu.
Cuộc sống năm cuối cấp cứ lặp đi lặp lại, ngày nghỉ hiếm hoi cũng vậy. Nhưng hôm nay, tâm trạng của Chương Vận Nghi lại vô cùng phấn chấn. Khi giáo viên dạy thêm thông báo kết thúc buổi học, cô nhanh chóng thu dọn bàn học, vội vã nhét đồ vào cặp rồi lao xuống cầu thang. Đến gần tầng một, cô chợt dừng lại, đưa tay chỉnh lại mái tóc, từ từ bước xuống bậc thang, thong thả đi ra khỏi tòa nhà.
Trần Khoát vẫn đứng ở chỗ cũ như hôm qua, dáng đứng thư thái, hai tay cầm điện thoại, nghe tiếng hiệu ứng là biết anh đang chơi game đua xe. Ngón tay phải của anh còn móc theo một ly trà sữa, là loại trà sữa trân châu mà cô thích.
Cách đó vài bước, Chương Vận Nghi mỉm cười, đứng nhìn cảnh tượng này. Trông anh vô cùng sạch sẽ, đôi chân dài, còn nửa bả vai cũng rộng...
Thực ra không cần máy ảnh, cô sẽ dùng đôi mắt của mình để ghi lại khoảnh khắc này.
Đột nhiên, cô nảy ra một ý định nghịch ngợm, lén lút tiến lại gần.
Nhưng cô không biết rằng, người đang chơi game kia đã nhìn thấy cái bóng nghiêng nghiêng của cô trên mặt đất, từ từ tiến về phía mình. Anh khẽ mỉm cười, nhưng rồi lại nhanh chóng thu lại, giả vờ tập trung vào màn hình.
“Cướp đây!” Chương Vận Nghi nhẹ nhàng tiến đến, vỗ nhẹ vào vai anh.
Trần Khoát đang cúi đầu, cố ý run run tay, chiếc xe đua đ.â.m thẳng vào tường, game over. Anh bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn cô, nhưng vẻ mặt lại không để lộ chút khó chịu nào, cất điện thoại đi, tiện thể đưa ly trà sữa cho cô: “Chỉ có cái này thôi.”
Nhìn thấy trò đùa đã thành công, cô cười khẽ đầy đắc ý: “Đúng lúc tớ đang khát nè.”
Các bạn khác trong học lớp thêm cũng lần lượt đi xuống. Trần Khoát liếc nhìn về phía đó rồi thu ánh mắt lại, tỏ ra hoàn toàn không quan tâm, khẽ nói: “Đi thôi.”
“Ừ!”
Hai người đi song song với nhau, nhưng Trần Khoát vẫn giữ một khoảng cách vừa phải với cô. Mỗi khi áo họ chạm vào nhau, anh đều lặng lẽ dịch sang bên cạnh nửa bước, mặc dù anh rất muốn lại gần.
“Tớ thấy cậu hay chơi game đua xe kia, chơi vui lắm hả?” Cô lại bị dụ dỗ rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-133.html.]
“Cũng được, giúp giải tỏa áp lực.”
Chương Vận Nghi nghe xong thì thấy hơi động lòng: “Vậy thì...”
Trần Khoát bị cô nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đầy mong đợi, hơi lúng túng: “Trong điện thoại tớ còn có game khác, cậu có thể thử, cũng hay lắm.”
Anh không rõ khả năng tự chủ của cô thế nào.
Nhưng trong giai đoạn này, anh vẫn không khuyến khích cô dùng cách không quen thuộc để giải tỏa áp lực, dễ bị phản tác dụng.
“Game gì vậy?” Cô hỏi.
“Sudoku.”
“...”
Chương Vận Nghi im lặng nhìn anh, xác nhận anh đang nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa, rồi phì cười một tiếng, vẻ mặt sinh động: “Được thôi, tớ cũng chưa chơi bao giờ, vậy lát nữa cậu dạy tớ nhé.”
Ánh nắng buổi chiều cũng chiếu lên khuôn mặt cô.
“Ừ, được, được, được thôi.”
Trần Khoát không nhớ mình đã trả lời thế nào, nhưng anh cảm thấy biểu cảm của mình chắc chắn là sẽ rất ngớ ngẩn, bởi vì cô cứ nhìn anh là lại cười.
Phí Thế Kiệt rất ghét câu “kế hoạch không theo kịp thay đổi”. Trần Khoát từng không quan tâm, chỉ cần không lên kế hoạch thì đương nhiên là sẽ không cần lo lắng có chuyện gì thay đổi hay không. Nhưng sau khi đến bến xe buýt, anh đã bắt đầu hiểu được cảm giác của Phí Thế Kiệt.
“Anh Khoát!”
“Chị đại!”
TBC
Chiếc xe ô tô màu đen lướt qua rồi vững vàng dừng lại. Hà Viễn bước ra khỏi xe, vẫy tay gọi lớn: “Đúng là trùng hợp quá, nào, lên xe đi!”
Chương Vận Nghi nheo mắt.
Trần Khoát cũng nhíu mày.
Không thể từ chối lời mời nhiệt tình này, cộng thêm việc không thể đỗ xe lâu ở đây, sợ bị phạt đỗ xe bất hợp pháp, nên cả hai đành phải cười gượng lên xe, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau. Cô ngồi bên trái, anh ngồi bên phải, chính giữa còn trống, cả hai đều có chút gượng gạo.
Hà Viễn quay người lại, cười toe toét: “Tớ còn tưởng là mình đã nhìn nhầm rồi cơ, chị đại, hóa ra cậu học thêm ở gần đây à?”
Chương Vận Nghi ôm cặp sách, gật đầu: “Đúng vậy, vừa tan học xong, đang định về trường.”
“Chả trách lại gặp anh Khoát, nhà cậu ấy cũng ở quanh đây.” Hà Viễn nhún vai, giới thiệu với bố mình đang lái xe: “Bố, đây là anh Khoát, lớp trưởng lớp con, đây là chị đại, hai người họ học chung với con từ hồi học kỳ một năm lớp 10, lúc chưa phân ban.”
Bố Hà vui vẻ chào hỏi họ rồi tập trung lái xe.
Suốt quãng đường, hầu như chỉ có Hà Viễn và Chương Vận Nghi là nói chuyện rôm rả. Trần Khoát buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, hối hận vì đã đi đến trạm xe buýt nhanh quá, cũng chỉ có vài giây thôi mà...
Sau khi xuống xe, cả Chương Vận Nghi và Trần Khoát đều lịch sự cảm ơn bố Hà. Cổng trường vẫn đông nghịt xe, bố Hà sợ bị kẹt nên nhanh chóng lái xe đi. Ba người cùng vào trường, Hà Viễn đi ở giữa, tiếp tục kể cho Chương Vận Nghi nghe về đời tư của các ngôi sao, hào hứng như thể vừa bò ra từ gầm giường nhà họ vậy.
Trần Khoát đút tay trong túi, bước đi uể oải.
Chương Vận Nghi vừa nói “Thật á? Thật không?”, vừa liếc nhìn anh, thấy anh mím chặt môi không nói gì, cô có chút buồn cười.
Đột nhiên, Trần Khoát lại dừng lại, tụt lại phía sau. Anh ngồi xổm xuống, buộc lại dây giày vốn không hề bị lỏng, rồi đứng lên, thong thả bước theo họ, điềm nhiên bên cạnh cô. Khi nhận ra ánh mắt cô nhìn mình, anh khẽ mỉm cười.