Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:16:40
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi và Đới Giai thở hổn hển ngồi lên xe buýt.

 

Từ lúc tan học đến giờ học thêm, có khoảng hơn hai tiếng, ngày thường thời gian này khá dư dả, cô có thể đi ra phố sau ăn cơm, rồi thong thả đi xe đến đó, nhưng hôm nay thì không được, cô phải đến trung tâm thương mại gần đó mua đồ.

 

Đây chính là quyết định mà Chương Vận Nghi đã suy nghĩ mấy ngày mới đưa ra, một ngày cũng không chịu nổi, nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được!

 

Tầng hầm của trung tâm thương mại này kết nối với ga tàu điện ngầm, rất tiện lợi.

 

Họ đến tầng hầm ăn nhẹ một chút, rồi thẳng tiến đến cửa hàng đồ thể thao ở tầng bốn.

 

Điều khiến Chương Vận Nghi thất vọng là, trong cửa hàng đồ thể thao tám mươi phần trăm đều là giày, loại băng cổ tay rất ít, lại còn xấu nữa.

 

Đới Giai đứng ở nơi xa hơn cười nhìn cô, đèn chiếu trên đầu sáng nhưng không chói, chiếu lên người cô, phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, lúc này Chương Vận Nghi thật sự rất xinh đẹp, cảnh tượng này khiến cô ấy nhớ đến ngày trước Tết Dương lịch, bọn họ đau đầu vì quà sinh nhật.

 

Lúc đó Chương Vận Nghi chọn quà chỉ để đối phó, đến việc tặng cuốn sách nào cũng là hỏi cô ấy xong rồi tùy tiện mua.

 

Còn bây giờ, chỉ là chọn một chiếc băng cổ tay thôi mà cũng tỉ mỉ cẩn thận như vậy.

 

“Chị Giai, cậu thấy cái nào đẹp hơn?” Chương Vận Nghi quay người lại, một tay cầm một chiếc băng cổ tay, màu đen và màu xám, nhíu mày, “Khó quá, thật sự thì tớ thấy đều xấu cả, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn cái ít xấu nhất trong đám siêu xấu thôi!”

 

Vấn đề này khiến Đới Giai rất khó xử, cô ấy trầm tư, khô khan nói: “Tớ thấy đều như nhau.”

 

“Vậy đi dạo thêm chút nữa đi?” Chương Vận Nghi không chắc chắn hỏi.

 

“Được chứ.” Đới Giai sớm đã chuẩn bị tâm lý xả thân vì bạn rồi.

 

Tuy nhiên sau khi đi dạo một vòng, họ vẫn bực bội quay lại cửa hàng này, Chương Vận Nghi lại so sánh, chọn chiếc màu đen trông dễ nhìn hơn rồi thanh toán, trời đã tối, họ chia tay ở ga tàu điện ngầm, một người đi học thêm, một người về nhà.

 

Đới Giai vào toa tàu, rất nhanh tìm được chỗ ngồi, việc đầu tiên khi ngồi xuống là lấy tai nghe nghe chương trình radio.

 

Cô ấy đã hình thành thói quen, sẽ từng chút từng chút một hấp thụ một loại sức mạnh nào đó, có những thứ này, có bạn thân đồng hành, tâm trạng của cô ấy bây giờ cũng ngày càng bình tĩnh, có lẽ thêm một thời gian nữa, cô ấy cũng sẽ như Chương Vận Nghi nói, không còn để ý đến những chuyện đó nữa.

 

Thò tay vào cặp sách nhưng chạm vào một chiếc hộp nhỏ xinh, cô ấy giật mình, lập tức lấy ra, sau đó ngẩn người, trên hộp dán một mẩu giấy nhớ ——

 

[Tai nghe bị hỏng một bên rồi thì phải đổi cái mới, tặng cậu nè ^_^]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-130.html.]

Vẻ mặt cô ấy hơi kỳ lạ, muốn cười, nhưng cũng có chút cảm động muốn khóc.

 

Rốt cuộc là Chương Vận Nghi đã lén bỏ vào từ lúc nào vậy. Có lẽ là lúc cô ấy đi vệ sinh, Chương Vận Nghi nói hàng dài quá, sẽ giữ cặp sách giúp cô ấy, cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, vậy ra đây là bất ngờ chuẩn bị cho cô ấy sao?

 

Cô ấy xoa xoa mũi, cẩn thận mở hộp ra, lập tức dùng tai nghe mới của mình.

 

Hai tai đều có thể nghe được rồi.

 

 

Hôm nay tâm trí của Trần Khoát không hoàn toàn đặt ở trò chơi, thỉnh thoảng sẽ phân tâm nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, 7 giờ, 7 giờ rưỡi, 8 giờ…

 

Sau một pha thao tác sai lầm khiến Vương Tự Nhiên trợn mắt nhìn mình, anh đành không hại người nữa, thoát game, rũ mắt nhìn điện thoại, bật màn hình, rồi tắt đi, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, anh với tay lấy chai nước khoáng trên bàn máy tính, mở nắp, ừng ực uống hết nửa chai, khí thế như đang uống rượu, uống liền một mạch, rồi gửi tin nhắn cho cô: [9 giờ rưỡi tan học hơi muộn, để tớ đưa cậu ra ga tàu điện ngầm nhé?]

 

Qua mười mấy phút, Chương Vận Nghi đang nghỉ giữa giờ học thêm vui vẻ trả lời: [Được nha.]

 

Trần Khoát nhìn hai chữ này, nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt dạo quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Tự Nhiên.

 

Vương Tự Nhiên vừa mới kết thúc một ván, muốn đi mua xúc xích nướng hạ hỏa, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, từ từ quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau với Trần Khoát, trong lòng cậu ấy nổi hết cả gai ốc, “Cậu bị bệnh à, nhìn tôi cười cái gì vậy??”

 

Nhìn vào mắt anh em quá hai giây, kinh tởm, đáng sợ.

 

Ông bạn thân này còn cười với mình, đang quay phim kinh dị đấy, nắm đ.ấ.m đều cứng lại rồi đây này.

 

Trần Khoát nói: “Thấy cậu dễ thương.”

 

Vương Tự Nhiên suýt nữa thì nôn ra, “Phát điên cái gì đấy!”

 

TBC

Trần Khoát không so đo với cậu ấy, cầm chai nước và điện thoại định đứng dậy, thong thả nói: “Mấy cậu cứ chơi tiếp đi, tôi có việc phải đi trước.”

 

Phí Thế Kiệt gõ bàn phím nhanh đến mức sắp tóe lửa, căn bản là không kịp nhìn anh.

 

Vương Tự Nhiên tháo tai nghe ra, nghi ngờ hỏi: “Đi sao? Sớm thế, cậu có việc gì à?”

 

“Việc của tôi nhiều lắm.” Trần Khoát nói, “Mấy cậu cũng về sớm đi, thật sự phải đi rồi.”

 

Vương Tự Nhiên còn lười hỏi, nhưng nghĩ lại, vội vàng lớn tiếng gọi Trần Khoát đang đi như gió, “Khoát, mua giúp tôi xúc xích nướng, vị nguyên bản nhé!”

Loading...