Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:16:22
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đới Giai chu đáo bổ sung, “Ngượng ngùng?”
Hai người nhìn nhau, gật đầu.
Chương Vận Nghi ngượng cho bản thân, Đới Giai ngượng thay cho Trần Khoát.
“Yên tâm đi.” Đới Giai rất nghĩa khí nói, “Chuyện này tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết đâu. Đợi đã, cậu có nói với cậu ấy không?”
“Tại sao phải nói?” Chương Vận Nghi xuỵt một tiếng, “Tớ tuyệt đối sẽ không nói đâu.”
Đới Giai: “Ủng hộ!”
Trần Khoát rất nhanh đã chú ý đến Chương Vận Nghi, nói với đồng đội tạm thời một tiếng rồi rời sân, chạy bộ đến trước mặt cô, sau khi khởi động, anh giống như ôm một ngọn lửa, trên mặt vẫn giữ biểu cảm không lạnh không nóng, nhưng giữa chân mày lại nhiều thêm một tia thoải mái.
Chương Vận Nghi trực tiếp đưa cốc này cho anh.
Cô cảm thấy trời lạnh như vậy, nước khoáng bình thường và nước đá chẳng khác gì nhau cả, lạnh c.h.ế.t người.
Trần Khoát khựng lại, hơi bất ngờ, nhưng vẫn đón lấy.
Đới Giai khoác tay Chương Vận Nghi, mặt tươi cười, giữ im lặng, làm một tấm phông nền xuất sắc.
“Ăn nhiều quá.” Trong lòng Chương Vận Nghi không hứng thú lắm với việc xem bóng rổ, nếu đang rất rất rảnh rỗi, trên sân lại có trai đẹp tươi non mơn mởn thì cô mới có thể ngó nghiêng một chút, nhưng bây giờ thời tiết như thế này, đứng trong gió quá lạnh, lại còn rất ngốc nghếch, “Bọn tớ chỉ đi dạo thôi.”
Trần Khoát ừ một tiếng, lại hỏi cô, “Trưa nay cậu có muốn ăn đá bào đậu đỏ không, để tớ ra phố sau mua cho.”
“Để sau đi, bây giờ tớ đang no quá.”
“Được.”
Sau đó bọn cô rời đi, hai người bạn thân thiết như hình với bóng tay trong tay, không biết đang nói chuyện gì, dựa vào nhau rất gần. Trần Khoát thu ánh mắt lại, lòng bàn tay bị cốc trà sữa này làm nóng lên, anh rũ mắt nhìn phần giới thiệu trên cốc giấy, anh không thích uống trà sữa, quá ngọt, nhưng mà…
Anh do dự vài giây, thật sự không muốn lãng phí tấm lòng của cô, hơi cúi đầu, dùng ống hút uống một ngụm.
Không có vị đường hóa học như tưởng tượng.
Anh hơi bối rối, mở nắp cốc ra, bên trong không phải trà sữa, chỉ là một cốc nước trắng hơi nóng mà thôi.
Một bên khác, trong túi Đới Giai có một gói bột, còn có gói thạch dừa, nhìn Chương Vận Nghi đang ngửa mặt tắm nắng, không nhịn được cười, “Đúng là may mắn mà.”
Nghe thấy câu cảm thán này, Chương Vận Nghi nghiêng đầu lại, “Tớ cũng cảm thấy rất may mắn, lại tìm được chỗ có thể tắm nắng thế này!”
Ý tớ nói không phải là cái này, Đới Giai khẽ cười.
-
Sau khi vào đông, Chương Vận Nghi đã hủy bỏ hoạt động ngủ trưa, mùa hè còn được, ngủ một giấc dậy người rất tỉnh táo, mùa đông ngủ trưa ngược lại là một cực hình, chăn lạnh lẽo, vừa ấm lên một chút thì chuông báo thức đã vang lên, thà không ngủ còn hơn.
Ăn trưa xong thì cô trực tiếp về lớp.
Trong lớp cũng có một số bạn đang đọc sách làm bài tập, yên tĩnh, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, chuẩn bị một lúc rồi lao đầu vào biển đề, một đề thi thì ít nhiều gì cũng đều có câu không làm được, cứ để đó đã, đợi làm xong những câu biết làm rồi mới từ từ vật lộn sau.
TBC
Gặp phải câu không làm được thì dù lật sách vở và ghi chép cũng không xong, chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, cô ngẩng đầu muốn xem trong lớp có học sinh giỏi nào có lòng hảo tâm không, đột nhiên ánh mắt liếc thấy bàn sau có người, lúc này ai cũng có thể đến lớp tự học, duy chỉ có Thẩm Minh Duệ là không.
Thẩm Minh Duệ luôn đến đúng giờ.
Cô quay đầu nhìn lại, đối mặt với Trần Khoát đang đeo tai nghe nghe nhạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-129.html.]
“Cậu…” Cô vô cùng kinh ngạc, tròn xoe mắt.
Trần Khoát tháo một bên tai nghe ra, “Có câu nào không hiểu không?”
Chương Vận Nghi chỉ cảm thấy bó tay với anh, rõ ràng là trưa nay gặp ở căng tin, anh và Phí Thế Kiệt cùng mấy người ăn cơm xong, nói là sẽ về ký túc xá, sao lại lặng lẽ ngồi phía sau cô thế này rồi?
“Có!” Cô nói xong, rồi đưa đề thi, bút và vở nháp cho anh, cô cũng hoàn toàn quay người lại, chăm chú nghe giảng.
Trần Khoát cũng không muốn làm phiền các bạn khác, giọng nói rất nhỏ và trầm, may là bọn họ ngồi gần, cô đều có thể nghe được, lời anh nói trong ngày Lễ Tình nhân đúng là quá khiêm tốn, đâu chỉ là mỗi môn đều biết một chút, cô cảm thấy dường như không có câu nào làm khó được anh cả.
Chỉ mấy câu mà đã giảng hết gần nửa tiếng, Chương Vận Nghi không khách khí với anh chút nào, gặp chỗ không hiểu thì cô lập tức hỏi luôn.
Dường như sau ngày hôm đó, cô cũng không lo anh sẽ chê cô ngốc nghếch nữa.
“Cậu đã đọc sách làm bài rất lâu rồi.” Trần Khoát uống một ngụm nước, “Có thể ra ngoài nhìn cảnh gần cảnh xa, nhìn màu xanh, để mắt nghỉ ngơi một chút.”
“Được.”
Thực ra buổi chiều sẽ có bài tập thể dục cho mắt, nhưng cô phát hiện dường như anh thích ngắm nhìn cảnh xa hơn.
Cô dọn dẹp bàn học gọn gàng, lén lút đi theo anh, một trước một sau rời khỏi lớp học, giờ nghỉ trưa, toàn bộ tòa nhà giảng đường đều yên tĩnh, họ đến phía bên kia, đứng trước lan can hành lang, cùng nhìn lên bầu trời.
“Hôm nay cậu có đi học thêm không?” Trần Khoát hỏi.
“Có chứ.” Cô thở dài, “Bây giờ tớ đã chuyển sang lớp luyện thi rồi, hy vọng sẽ có chút hiệu quả…”
“Vậy…” Anh bình tĩnh hỏi, “Tan học có đi chung xe không, nhà tớ cũng ở gần đó mà.”
Chương Vận Nghi cũng đoán được là anh sẽ nói đến chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn từ chối khéo léo, “Hôm nay không được rồi, tớ với chị Giai đã hẹn đi ăn đồ ngon, tiện thể mua thêm vài thứ rồi.”
Trần Khoát im lặng một lúc, “Vậy à.”
“Ừ.” Chương Vận Nghi giả vờ chuyển hướng ánh mắt nhìn cây cối dưới lầu, khi cúi đầu, cũng che giấu thành công nụ cười trên mặt.
…
Tiếng chuông tiết thứ tư vừa vang lên.
Chương Vận Nghi đã thu dọn xong cặp sách, giáo viên vừa rời đi, cô đã lập tức đứng dậy nhiệt tình gọi Đới Giai, “Chị Giai, nhanh lên nhanh lên!”
“Đến đây!”
Đới Giai ôm cặp sách gặp cô ở hành lang, hai cô gái rất thân thiết, tay trong tay, không biết đang vội làm gì, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Dường như từ đầu đến cuối đều chẳng hề nhìn anh bạn thân của cậu ấy lấy một cái, Phí Thế Kiệt sung sướng khi người gặp họa mà nghĩ, quay đầu nhìn lại, người anh em đã bình tĩnh thu lại ánh mắt vừa rồi còn đang nhìn chằm chằm người nào đó bên ngoài lớp học, cậu ấy vui vẻ nói, “Ăn ngay nói thật, quan hệ của cậu ấy với Đới Giai đúng thật là quá tốt, tôi còn tưởng hai người họ là chị em ruột nữa cơ. Sao con gái có đi vệ sinh thôi mà cũng phải hẹn nhau cùng đi vậy?”
Trần Khoát liếc cậu ấy một cái, “Cậu quản rộng quá nhỉ.”
Phí Thế Kiệt tiếp tục chọc anh, “Hai người họ còn ăn chung một tô mì gói nữa cơ.”
Trần Khoát giả vờ không nghe thấy, thu dọn sách vở.
Nhìn anh chịu thiệt, Phí Thế Kiệt càng hăng hơn, “Hai người họ còn ăn chung một phần đá bào đậu đỏ nữa, đúng rồi, món đó còn là do cậu mua, ha ha ha.”
Trần Khoát mặt không cảm xúc mà cuộn mấy tờ đề thi lại, như đánh chuột chũi, đối với tên phiền phức, lải nhải này, chỉ có thể oánh cho một trận, “Còn lải nhải nữa không?”