Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:16:10
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhân lúc giáo viên chưa đến, Chương Vận Nghi mở cặp sách, lấy ra mấy gói đồ ăn vặt đặt lên bàn sau, Thẩm Minh Duệ đang chống cằm ngủ gật, bị hành động này của cô làm cho giật thót cả người, không chắc chắn hỏi: “Chị đại, chơi tất tay như vậy, cậu muốn tôi giúp cậu giải quyết ai đây?”
“Lương tâm của cậu chỉ có chừng này thôi à.”
Tâm trạng của Chương Vận Nghi đang tốt, nên cũng không so đo với cậu ấy, “Ăn đi, đừng có tò mò nữa!”
Thẩm Minh Duệ cảnh giác ôm mấy gói đồ ăn vặt vào lòng, việc đầu tiên làm là kiểm tra từng cái hạn sử dụng một.
Không khéo là trong ký túc xá để quá hạn rồi mới ban phát cho cậu ấy cũng nên.
Từ Thi Thi cũng uể oải ngồi phịch xuống, liếc nhìn bạn cùng bàn, chỉ cảm thấy chị gái này lại bắt đầu phát bệnh rồi, hai tay thò vào ngăn bàn không biết đang làm gì, thật sự là quá tò mò, cô ấy cúi người lại gần định xem trộm, nhưng lại ngửi thấy mùi trứng.
Chương Vận Nghi cũng có chút bản lĩnh.
Cứ như vậy mà bóc vỏ trứng xong, nhân lúc giáo viên cũng buồn ngủ đến nỗi nheo mắt lại, cô trốn dưới chồng sách cao ngất, nhanh chóng ăn ngấu nghiến hết một quả trứng.
Không còn cách nào khác, thật sự là quá đói rồi.
“Lại ăn mảnh rồi!” Từ Thi Thi lên án mạnh mẽ hành vi này của cô, “Lần trước tớ còn chia cho cậu một cây que cay nữa cơ mà!”
Chương Vận Nghi cười bí ẩn, đừng nóng vội, cô ngoắc ngón tay ra hiệu đối phương lại gần, trong cặp sách toàn là đồ ăn vặt Từ Thi Thi thích, cô lại giả vờ nghiêm túc hỏi: “Trả lời tớ đi, đây là cái gì?”
Từ Thi Thi vốn còn hơi ngơ ngác, thấy cô lộ ra biểu cảm tiểu nhân đắc chí như vậy, lập tức hiểu ra, cười khẽ: “Ồ, cậu ấy mua đúng không?”
Đúng vậy!
Chương Vận Nghi đang định gật đầu điềm tĩnh, ai ngờ cô giáo Từ đã trực tiếp hỏi một câu đánh gục cô luôn, “Mau nói đi, kỹ thuật hôn của lớp trưởng thế nào he he he?”
“???” Cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, trợn tròn mắt, nghẹn họng, suýt nữa ngã lăn quay đất không ngồi dậy nổi.
Thấy Từ Thi Thi vẫn đang cười khúc khích nhìn mình, cô lạnh lùng đưa tay đẩy khuôn mặt đáng ghét này ra, “Hoặc là tớ đi rửa tai, hoặc là cậu đi rửa não đi.”
“Tớ khuyên cậu nên đi rửa tai đi.” Từ Thi Thi nói, “Cậu biết tại sao không? Bởi vì tai cậu đỏ rồi.”
Những người bạn thân thiết với Chương Vận Nghi đều biết.
Khi cô xấu hổ, mặt chưa chắc đã đỏ, nhưng tai chắc chắn sẽ đỏ lên.
“Cô Triệu đến rồi.” Chương Vận Nghi giả vờ căng thẳng hạ giọng nói.
Từ Thi Thi vừa rồi còn đắc ý, một giây sau đã sợ hãi, trong miệng tự động bật ra từ vựng, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn được nữa.
Từ Thi Thi như cái máy học thuộc mười mấy từ vựng, sau đó phát hiện mình đã bị lừa, lập tức tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-128.html.]
Chương Vận Nghi khẽ hừ một tiếng, không muốn để ý đến cô ấy nữa, bất kỳ ai cũng không được làm ảnh hưởng đến quyết tâm tu hành của cô, cô loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung học thuộc kiến thức, toàn khối đã lần lượt bước vào giai đoạn ôn tập thứ hai, còn chưa đầy một tháng nữa sẽ tiến hành thi thử lần một, cô đang suy nghĩ xem mỗi ngày có nên dậy sớm thêm mười phút nữa không.
Hoặc là cô có thể hỏi ý kiến của một số người.
Ví dụ như lớp trưởng chẳng hạn.
Giờ tự học buổi sáng dài đằng đẵng, đa số các bạn đều đang cắn răng chịu đói học bài, nhưng không còn cách nào khác, cơn đói khiến người ta tỉnh táo, cô Triệu như ma quỷ còn nói, ăn no rồi người ta sẽ cảm thấy uể oải, chỉ muốn ngủ. Khi nói câu này, dường như nhớ đến học sinh ưu tú của mình đều ăn sáng trước giờ tự học, nên cô ấy lại bổ sung thêm một câu, một số ít người, một số cực ít người, trời sinh năng lượng dồi dào, không nằm trong phạm trù này.
Tiếng chuông vừa vang lên, các bạn học vốn như cà tím bị sương đánh đều lần lượt hồi sinh, tranh nhau chạy thẳng đến căng tin tiếp sức.
Chương Vận Nghi luôn cảm thấy cảnh tượng này rất giống đang quay phim zombie.
Không may, cô cũng là một trong số đó.
Cô và Đới Giai xuống cầu thang, gặp Trần Khoát đang ôm bóng rổ, cầu thang lúc này rất đông người, thấy cô nhìn qua, anh giải thích: “Đi khởi động một chút.”
Chủ yếu là tối hôm qua ngủ không ngon.
Anh cũng không biết mấy giờ mình mới ngủ, dù hôm nay nhiệt độ không cao, nhưng anh đi đánh bóng vận động một chút, mới có thể tỉnh táo vượt qua bốn tiết học buổi sáng được.
“Vậy cậu nhớ chú ý nhé.” Có những lời cô rất tự nhiên mà nói ra, “Cố gắng tránh vận động mạnh.”
Trần Khoát theo phản xạ mà ôm chặt quả bóng hơn, “Ừ, biết rồi.”
Bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, họ cũng chia tay, Chương Vận Nghi và Đới Giai đi đến căng tin, anh đi đến sân bóng rổ.
“Đói c.h.ế.t mất!” Chương Vận Nghi mua tào phớ nóng hổi, kết hợp với bánh cuốn thịt heo, ăn rất mãn nguyện, cô bình luận, “Bữa ăn ngon nhất từ trước đến giờ!”
Đới Giai cười mà không nói gì cả.
Rõ ràng hôm kia cũng ăn món này, đầu bếp căng tin đâu có đổi người đâu.
Ôm cái bụng đói bước vào, ăn no căng bước ra, Chương Vận Nghi lại kéo Đới Giai đến siêu thị, mua một cốc trà sữa hương lúa mạch, đến mùa đông, các loại đồ uống khác hầu như đều không bán được, chỉ có loại trà sữa này là bán rất chạy.
TBC
Đổ nước nóng vào, cầm trên tay rất ấm.
Hai người bước ra khỏi siêu thị, dù không ai nhắc, nhưng Đới Giai vẫn biết cô định đi đâu, cũng không hỏi, đi theo đến sân bóng rổ.
Trần Khoát vẫn rất nổi bật, anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo hoodie mà dẫn bóng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon gọn, đồng thời cũng lộ ra chiếc băng cổ tay màu trắng.
Chương Vận Nghi: “…”
Cô khẽ nhỏ giọng hỏi bạn mình, “Cậu có cảm thấy hơi…”