Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:15:54
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu An Kỳ cùng Đới Giai đến lớp học buổi sáng, vốn đang buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, đi qua hành lang thì thấy Trần Khoát đang đứng ở lan can uống sữa, lập tức tỉnh táo hẳn, cười khúc khích, lục lọi trong túi áo khoác, tìm được một cây kẹo m út vị trái cây.

 

Đới Giai nhíu mày, lập tức muốn giữ cô ấy lại, nhưng làm sao nhanh hơn được vận động viên đã được Chương Vận Nghi công nhận chứ. Cô ấy chỉ kịp nắm lấy không khí ngượng ngùng mà thôi.

 

“Lớp trưởng!”

 

Chu An Kỳ hét lớn một tiếng, Trần Khoát từ từ thu lại ánh mắt nhìn về phía trời đất xa xăm, bình thản nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, không nói gì, đợi cô ấy có chuyện thì nói.

 

“Cậu thấy cái này có quen không?” Chu An Kỳ lấy cây kẹo m út vị trái cây ra lắc lư trước mắt anh, vốn là một túi lớn kẹo m út, đủ các vị, đã bị Chương Vận Nghi mở ra rồi chia cho mọi người.

 

Với câu hỏi kỳ quặc này, đáng lẽ Trần Khoát phải hoang mang, nếu người gửi đồ ăn vặt không phải là anh.

 

Tất nhiên là anh cũng nghe ra được sự trêu chọc của Chu An Kỳ, hơi không thoải mái, nhìn chằm chằm cây kẹo m út hai giây, thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn trời cho mắt thư giãn, vẫn lạnh lùng như thường, vẫn ngầu như cũ.

 

Chu An Kỳ không để ý mà cười khúc khích, “Hôm qua làm Nghi Bảo nhà bọn tớ xách đồ nặng lên lầu, tay bị siết đỏ cả lên.”

 

Trần Khoát nghe thấy từ “Nghi Bảo”, tưởng là nước khoáng.

TBC

 

Khi phản ứng lại là đang nói về cô, thì một ngụm sữa suýt nữa đã phun ra, may mà anh kịp che miệng lại, nhưng cũng bị sặc, quay đầu phát ra vài tiếng ho khúc khắc, từ mặt đến cổ đều đỏ lên, lúc nãy càng lạnh lùng bao nhiêu, thì bây giờ càng chật vật bấy nhiêu.

 

Chu An Kỳ cười c.h.ế.t được!

 

Lớp trưởng cũng dễ xấu hổ quá rồi!

 

Đới Giai bất đắc dĩ bước tới, hạ giọng nói: “Chu An Kỳ, đừng nghịch nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-127.html.]

 

Dù sao thì có kẻ phản bội là cô ấy ở đây, đương nhiên là khi quay đầu lại cô ấy sẽ nói ngay với Chương Vận Nghi, đến lúc đó hai người họ lại phải đại chiến gối bông trong ký túc xá cho mà xem.

 

Chương Vận Nghi vui vẻ từ sân vận động trở về lớp học, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy Trần Khoát đang ở hành lang, từ góc nhìn của cô, anh đang bị cái nhỏ côn đồ Chu An Kỳ kia ép đến góc tường, thế này mà được à?

 

“Chu An Kỳ!”

 

Trải qua một học kỳ, cô sớm đã kéo thể lực của mình lên, vút chạy đến, “Cậu đang làm gì vậy!!”

 

Chu An Kỳ bị cô kéo ra, vẻ mặt vô tội mà tháo vỏ kẹo m út ra, “Tớ chỉ hỏi lớp trưởng, khi nào thì cậu ấy định đi thu mua siêu thị một lần nữa thôi.”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô và Trần Khoát vội vàng nhìn nhau.

 

Chu An Kỳ thấy đã đạt được mục đích thì cũng thỏa mãn, kéo Đới Giai vào lớp học, dọn chỗ cho hai người họ.

 

Tuy nhiên, hành lang lúc này có người qua lại, tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi sáng vang lên, Chương Vận Nghi và Trần Khoát đều không có cơ hội nói chuyện với nhau, phản xạ tự nhiên là bước vào lớp, chỉ là lần này anh đi theo sau cô từ cửa sau.

 

Vị trí của anh gần cửa trước hơn, đi cửa sau thực ra là đi đường vòng.

 

Hai người giữ khoảng cách, nhưng lại có sự ăn ý không lời, sau khi cô ngồi xuống, anh thả chậm bước chân lại, mắt nhìn thẳng, trên mặt không có biểu cảm gì thừa thãi, cũng không cúi xuống nhìn, nhưng lại đặt chính xác quả trứng mua thêm lên bàn cô, tay trống rỗng, không biết để đâu, nên vừa xoa cổ vừa thản nhiên trở về chỗ ngồi.

 

Con người ấy mà, một khi đã chột dạ thì quả nhiên là xong đời rồi.

 

Chương Vận Nghi như kẻ trộm liếc nhìn xung quanh, phát hiện không ai để ý, lập tức nắm lấy quả trứng còn nóng hổi, sau đó giấu vào ngăn bàn.

Loading...