Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:15:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Khoát không về ký túc xá ngay.

 

Anh đứng dựa vào bồn hoa dưới lầu, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, cũng là đang cố gắng để nhịp tim và hơi thở của mình bình ổn lại. Nếu không thế này, thì anh sẽ chẳng dám gặp ai mất.

 

Thì ra, nói ra những điều trong lòng cũng không khó như anh tưởng.

 

Anh cười khẽ, đột nhiên nghĩ đến việc có lẽ cô vẫn đang lo lắng về chuyện ấm nước bị người khác lấy mất, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, anh bước nhanh lên cầu thang, chỉ vài bước chân dài đã vượt qua mấy bậc, nhanh chóng trở về phòng ký túc xá.

 

Việc đầu tiên anh làm là đảo mắt tìm kiếm hai chiếc ấm nước, rồi thở phào nhẹ nhõm một cái thật khẽ.

 

Tuy lão Phì miệng lúc nào cũng chửi bới, nhưng việc cần làm thì chưa bao giờ lơ là.

 

Khi anh định lấy điện thoại ra chụp ảnh, thì bỗng nhiên một đôi giày thể thao bẩn thỉu lọt vào khung hình, bên trong còn nhét cả đôi tất, là của Chu Thông.

 

Ngẩng đầu nhìn lên giường tầng, Chu Thông đang nằm dài, chân gác lên cao, miệng ngân nga hát, Trần Khoát nuốt lời định nói vào trong.

 

Anh xách hai chiếc ấm nước, tìm kiếm một góc nào đó trong phòng để chụp ảnh, đảo mắt nhìn quanh một vòng, cảm thấy vô cùng bực mình, lần đầu tiên anh cảm thấy phòng mình quá bừa bộn, không thể chịu nổi. Anh đá nhẹ vào ghế, tạo ra tiếng động, “Từ nay về sau mọi người có thể dọn dẹp phòng gọn gàng một chút được không, các cậu nhìn mà không thấy khó chịu sao?”

 

Anh chưa bao giờ mong đợi phòng mình sẽ đạt danh hiệu phòng xuất sắc, nhưng ít nhất thì cũng đừng để anh không tìm được chỗ nào để chụp ảnh như thế chứ.

 

Người này thì nhét tất bẩn vào giày, người kia lại chất quần áo lên ghế như một cái tủ quần áo, đống quần áo chất cao như núi, chiếc ghế không thể chịu được sức nặng, trông như sắp đổ sập xuống vậy.

 

Ngoại trừ Phí Thế Kiệt luôn hiểu rõ tính cách của anh, chỉ khẽ cười lạnh lùng, thì bốn người còn lại đều nhìn nhau, ngơ ngác ——

 

“... Có gì mà không nhìn được đâu chứ.”

 

“Phòng sạch sẽ thế này còn gì nữa.”

 

“Anh Khoát bắt đầu chê bai đám bạn cùng phòng cặn bã của mình rồi hả!”

 

Trần Khoát không muốn để ý đến mấy tên lười biếng này nữa, bước ra ban công, cuối cùng cũng tìm được một góc nhỏ chưa bị “xâm chiếm”, anh hài lòng.

 

...

 

Sau trận chiến đồ ăn vặt, cả phòng đang tận hưởng chiến lợi phẩm, tạm thời quên mất việc thẩm vấn Chương Vận Nghi. Cô nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đi đánh răng rửa mặt. Đang đánh răng, điện thoại trong túi liên tục rung lên, muốn không biết cũng khó. Cô ngậm bàn chải đánh răng, lấy điện thoại ra, không quá bất ngờ, đó là tin nhắn từ Trần Khoát ——

 

[[Hình ảnh]]

 

[Không phải lo lắng nữa, cậu ấy đã mang ấm nước về rồi.]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-124.html.]

Cô nhấn vào bức ảnh, trên nền gạch ban công giống hệt phòng nữ, đặt hai chiếc ấm nước quen thuộc. Cô nhìn chằm chằm một lúc, không trả lời ngay, đợi đánh răng xong mới nhắn lại: [Vậy thì tốt quá rồi ~]

 

Nghe tiếng nhai khoai tây lát giòn tan của Chu An Kỳ, cô quay đầu nhìn lại, dù sao thì cũng là đồ anh mua, nên nói với anh một tiếng. Cô soạn lại tin nhắn, gửi đi: [Đồ ăn vặt nhiều quá, tớ ăn không hết, nên đã chia cho các bạn cùng phòng một ít rồi.]

 

Trần Khoát trả lời rất nhanh: [Ừ.]

 

Chương Vận Nghi nhìn một chữ “Ừ” cùng dấu chấm câu, bật cười, không trả lời nữa, đeo thêm dây buộc tóc, tập trung rửa mặt. Thời gian tắt đèn sắp đến, cô không muốn tắm trong bóng tối, nên nhanh chóng thu dọn quần áo rồi chui vào phòng tắm.

 

Cả phòng chỉ còn mình cô là chưa tắm, không có ai đợi phía sau, nên cô có thể thoải mái tận hưởng dòng nước nóng, mặt đỏ ửng lên vì hơi nước nhưng không hề cảm thấy nóng chút nào.

 

Còn Trần Khoát, sau khi trả lời “Ừ” xong, vẫn tiếp tục đợi tin nhắn. Phí Thế Kiệt đi vệ sinh xong, thấy anh vẫn đứng đó như tượng gỗ, lập tức hỏi: “Làm gì đấy, chưa chụp ảnh đủ nữa à? Sao vẫn chưa đi tắm nữa?”

 

“Đang nhắn tin, có chuyện gì?”

 

Phí Thế Kiệt nghe giọng điệu thèm đòn của anh, nhún vai: “Tôi rảnh quá mới đi hỏi cậu.”

 

Trần Khoát cũng không có tâm trạng đôi co với cậu ấy, cất điện thoại, đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, nhưng thỉnh thoảng vẫn lấy điện thoại ra xem, sợ lỡ mất tin nhắn.

 

Phí Thế Kiệt từ nhà vệ sinh bước ra, không vội lên giường, rụt cổ lại, cố ý hích vào Trần Khoát một cái, nói khẽ: “Lúc nãy đông người nên không tiện hỏi, hai người các cậu tính là làm lành rồi hả?”

 

“Bọn tôi đâu có cãi nhau bao giờ đâu.” Trần Khoát liếc Phí Thế Kiệt một cái, trả lời.

 

“…” Phí Thế Kiệt lười vạch trần anh, “Vậy bây giờ tính sao đây?”

TBC

 

Trần Khoát thong thả vặn vòi nước rửa mặt, động tác hơi mạnh, nước b.ắ.n cả lên người Phí Thế Kiệt, khiến cậu ấy liên tục chửi bới.

 

Anh hoàn toàn không thèm để ý, ngửa đầu để lộ rõ yết hầu, lấy khăn phủ lên mặt, lười biếng nói: “Không hiểu cậu đang nói gì cả.”

 

Sự tò mò mãnh liệt khiến Phí Thế Kiệt quyết định tạm thời nhẫn nhịn, “Hai người các cậu, là đang yêu nhau rồi hả?”

 

“Đừng có nói bậy.” Trần Khoát lập tức gỡ khăn ra, bình tĩnh phủ nhận, “Làm gì có chuyện đó.”

 

Phí Thế Kiệt nghe vậy cũng hiểu rồi, nếu thật sự đã xác định quan hệ yêu đương, với tính cách của anh bạn này thì chắc chắn sẽ không giấu được, nhưng có vài lời cậu ấy vẫn phải nói, chế giễu nói: “Tôi còn tưởng là cậu sẽ có thể chịu được một tháng, hóa ra lại đánh giá cao cậu quá rồi, vậy mà một ngày cũng không chịu nổi.”

 

Trần Khoát nhẹ giọng đáp: “Chịu được một tháng, cậu định cho tôi tiền hả?”

 

“Ha ha, tiền âm phủ có muốn không?”

 

 

Chương Vận Nghi lề mề bước ra từ nhà vệ sinh, vừa leo lên giường đắp chăn thì đèn tắt. Việc này khiến chỉ số may mắn của cô hôm nay tăng vọt, chăn rất mềm và ấm, có mùi thơm của nắng, cô vươn cổ ra, nói với Đới Giai: “Chị Giai, cảm ơn cậu hôm nay đã phơi chăn giúp tớ nha, hạnh phúc quá đi!”

Loading...