Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:15:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Loại này ngon à?” Trần Khoát đứng sau lưng cô, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, rồi vội rời mắt đi, làm như không có gì, hỏi vu vơ.

 

“Cũng không tệ lắm.” Nhưng cô không ngờ rằng, vừa mới trả lời xong, ngay giây tiếp theo, anh đã đưa tay lấy luôn cả dãy dài trên kệ. Sơ sơ cũng phải bảy, tám gói. “…”

 

Anh chú ý thấy đây là vị việt quất, lại tiến gần kệ hàng, quét sạch tất cả số kẹo mềm vị này, không chừa lại gói nào.

 

“Cậu muốn ăn cái này à?” Cô ngạc nhiên hỏi.

 

“Muốn thử xem.” Anh đáp.

 

Chỉ thử thôi mà mua hết cả kệ à? Đúng là bá đạo thật đấy.

 

Cô giơ tay làm dấu “OK”, được thôi, cứ thoải mái thử đi. Khi anh đi sang khu vực khác, cô cầm gói kẹo trên tay rồi đi thanh toán trước. Thỉnh thoảng, cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của anh di chuyển qua lại trước kệ hàng, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Thực ra, cảm giác này đã xuất hiện từ khi anh nói câu đó.

 

Ngứa ngáy.

 

Như thể bị muỗi cắn vào mùa hè, nhưng lại không dám gãi.

 

Trần Khoát cũng không làm mất quá nhiều thời gian, anh xách hai giỏ đồ đến quầy thanh toán. “Rầm” một tiếng, anh đặt chúng lên quầy thu ngân, âm thanh phát ra khiến Chương Vận Nghi đang thẫn thờ cũng bị giật mình. Cô buột miệng hỏi: “Sao mua nhiều thế?”

 

Ngay cả ông chủ cũng ngạc nhiên khi sắp đóng cửa mà lại có một đơn hàng lớn như vậy.

 

“Không phải toàn bộ là của tớ.” Trần Khoát giải thích.

 

Chương Vận Nghi hiểu ngay. Lên lớp 12, ai cũng tiêu hao nhiều năng lượng, ăn khỏe hơn, mau đói hơn. Tan học buổi tối mà không ăn chút gì, trước khi đi ngủ kiểu gì cũng nghe bụng réo ùng ục. Nếu có ai đó đi siêu thị, thường thì sẽ mang theo cả đơn đặt hàng của sáu người trong phòng.

 

Anh mua nhiều đến mức phải dùng hai túi nilon to mới đựng hết được. Ban đầu, anh cũng định tính tiền luôn cho gói kẹo mềm mà cô cầm, nhưng cô đã mua trước rồi nên thôi. Anh rút vài tờ tiền mặt đưa cho ông chủ.

 

“Để tớ giúp cậu xách một túi nhé?” Cô bước lên đề nghị giúp đỡ.

 

Anh khéo léo tránh đi, “Không cần đâu, nhẹ mà.”

 

Câu nói này khiến ông chủ cũng bật cười — chỗ đồ này mà gọi là nhẹ á? Chỉ có thể nói, tuổi trẻ chính là sức mạnh.

 

Trần Khoát thoải mái xách theo hai túi lớn, cùng cô rời khỏi siêu thị đã sắp đóng cửa. Trên đường đi, trong lòng cô vẫn canh cánh một chuyện, lập tức hỏi: “Phí Thế Kiệt đã đi lấy bình nước nóng chưa?”

 

Câu hỏi bất ngờ này của cô khiến Trần Khoát sững người vài giây, không ngờ cô vẫn nhớ đến chuyện cái bình nước nóng. Anh nhịn không được mà bật cười: “… Để tớ gọi hỏi xem.”

 

Anh đặt túi nilon chứa đầy đồ ăn vặt xuống đất, lấy điện thoại ra gọi cho Phí Thế Kiệt. Chuông reo mấy hồi nhưng vẫn không có ai bắt máy, anh lập tức cúp luôn: “Chắc là đang tắm rồi.”

 

Chương Vận Nghi khẽ “ồ” một tiếng.

 

“Nhất định là cậu ấy đã lấy rồi.”

 

Trần Khoát thực sự hối hận vì đã đặt bình nước nóng trong bụi cây. Anh cảm nhận được cô có điều gì đó bận tâm, vài lần muốn nói lại thôi. Chẳng lẽ cô cứ lo lắng người khác sẽ lấy mất cái bình nước của anh sao?

 

Nghĩ vậy, anh khẳng định chắc chắn: “Chắc chắn là cậu ấy đã lấy rồi.”

TBC

 

Chương Vận Nghi gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”

 

“Đã muộn rồi.” Anh đút điện thoại vào túi, lại xách túi đồ lên, “Để tớ đưa cậu trở về ký túc xá.”

 

“Ừm.”

 

Những gì cần nói đều đã nói xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-123.html.]

 

Những điều muốn nói vẫn chưa nói hết, nhưng anh nghĩ cũng không cần vội.

 

Lúc đi đến siêu thị, đoạn đường vốn đã ngắn. Khi trở về, con đường lại càng ngắn hơn. Chẳng mấy chốc, họ đã đến dưới ký túc xá nữ. Cô còn chưa kịp nói “Hẹn gặp lại sáng mai”, thì lần này anh đã chủ động lên tiếng trước. Giọng điệu tự nhiên như thể đang bàn về thời tiết vậy: “Có cần gọi Đới Giai xuống không?”

 

“Cái gì?”

 

Trần Khoát đặt hai túi to xuống chân cô, cúi người lấy ra một gói bánh quy soda và một hộp sữa. Nghĩ ngợi một chút, anh lục lọi thêm rồi xé một gói kẹo dẻo vị việt quất, cầm trong tay. “Gọi Đới Giai xuống giúp đi?”

 

Thấy cô có vẻ khó hiểu, anh ho nhẹ một tiếng, hơi không được tự nhiên: “Tớ cũng không rõ cậu thích đồ ăn vặt gì… nên mua một ít mỗi loại.”

 

“Hả?”

 

Chương Vận Nghi cuối cùng cũng hiểu ra ý anh. Vậy nên, hai túi đồ khổng lồ này… đều là mua cho cô sao?

 

Cả ngày hôm nay chẳng khác nào đang ngồi tàu lượn siêu tốc, câu nói lúc trước của anh cô còn chưa tiêu hóa xong, bây giờ lại đến chuyện này. Mà ai ngồi tàu lượn chẳng biết, phản ứng trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất chính là… tim đập hoài không chậm lại được.

 

 

Chương Vận Nghi vừa phát hiện ra một tiềm năng cực lớn của bản thân!

 

Vậy mà cô lại có thể xách hai túi đồ siêu nặng leo một mạch lên tầng sáu, không cần nghỉ lấy hơi giữa đường! Chẳng phải là quá lợi hại hay sao?

 

Đứng trước cửa phòng 602, cô không còn chút sức lực nào nữa, lập tức hét lên: “Chị Giai, cứu, cứu mạng với!”

 

Bạn cùng phòng gần cửa nhất nghe thấy giọng cô, vội vàng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô ấy ngây người: “Cậu làm cái gì vậy trời?!”

 

Đới Giai bước xuống giường, mang dép vào rồi đi nhanh đến, gộp ba bước thành hai. Nhìn túi đồ đầy ú ụ dưới đất, rồi lại nhìn Chương Vận Nghi đang nhăn nhó xoa tay, cô ấy lập tức có một suy đoán táo bạo, là lớp trưởng mua sao?

 

Chu An Kỳ đang ăn canh rong biển trứng, suýt nữa thì phun ra: “Cậu vừa thu mua siêu thị à?”

 

Chương Vận Nghi không trả lời, chỉ chớp mắt đầy tinh nghịch, lấy điện thoại từ túi áo ngủ ra, hào hứng hô lên: “Mọi người vào vị trí! Cho các cậu ba mươi giây để chọn đồ mình thích, cơ hội chỉ đến một lần, toàn bộ sẵn sàng, chuẩn bị đếm ngược nào!”

 

Ực —

 

Chu An Kỳ nuốt một ngụm canh, nhanh tay đặt cốc xuống bàn. Là một vận động viên ưu tú, cô ấy lập tức lao lên đầu tiên.

 

Đới Giai cũng bước dài, tranh giành với cô ấy. Đùa sao? Không biết cô ấy đã làm kỳ đà bao lâu rồi à?

 

Bạn cùng phòng đang phơi đồ ngoài ban công cũng hét lên: “Từ từ đợi tớ với!!!”

 

“Năm, bốn, ba, hai…” Chương Vận Nghi cố ý ngừng lại một chút, khiến mấy chị em trong phòng trừng mắt nhìn cô: “Một, bắt đầu ~”

 

Cô nhanh tay lẹ mắt, cũng lao vào tranh giành.

 

Chu An Kỳ hét lên: “Cậu cũng tham gia hả?!”

 

“Đúng vậy!!” Một cuộc chiến mà không có Chương Vận Nghi thì làm sao trọn vẹn được chứ?

 

Trong phòng 602 vang lên những tiếng hò hét như “Mau giành đi!”, “Ai lấy snack vị dưa chuột thì c.h.ế.t với tớ!”, “Để lại Oreooo cho tớ với!”…

 

Chương Vận Nghi cũng không còn kìm nén cảm xúc nữa, sau khi lên lầu, cô thỏa sức vui vẻ, trái tim cũng nhảy nhót theo.

 

Ba mươi giây sau, cô nhìn quanh, bật cười ha ha, tính cả cô, cả sáu người trong phòng ký túc xá đều mất hết sạch hình tượng. Có người làm rơi mất một chiếc dép, có người ngồi bệt xuống sàn, ôm mấy hộp khoai tây chiên trong lòng không buông tay.

 

Sau khi cười đã đời xong, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ngày mai phải mang ít đồ xuống cho Từ Thi Thi nữa.

 

Cô muốn nói với chị Thi biết, nhìn xem, cái này có phải không khí không?

Loading...