Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:14:53
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảnh khắc này, cả thế giới như trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

 

Sau khi nói ra câu đó, Trần Khoát im lặng rũ mắt xuống.

 

Hai người họ đứng đối diện nhau, hai đôi giày cách nhau không xa, một đen một trắng, đều được lau sạch sẽ. Dưới chân, bóng của họ bị ánh đèn đường kéo dài.

 

Đây là bài học đầu tiên mà anh học được ở tuổi mười tám — thẳng thắn chân thành thừa nhận tình cảm của mình không có gì phải đáng xấu hổ cả.

 

Mà cho dù có xấu hổ đi chăng nữa, thì cũng chỉ có cô thấy mà thôi, thế cũng không sao cả.

 

Chương Vận Nghi ngỡ ngàng nhìn anh, tâm trí rối bời. Không phải là cô chưa từng nghĩ đến khả năng đây là một lời tỏ tình. Nhưng điều khiến cô sững sờ chính là, anh không hề nhắc đến từ “thích”, vậy mà cô vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng đang phả vào mặt mình.

 

Tại sao lại như vậy?!

 

Tại sao lại như vậy?!

 

Cô ý thức được rằng mình nên nói gì đó.

 

Nếu không thì, có khi anh sắp vùi đầu vào trong cát luôn rồi.

 

Cô há miệng thở d ốc, định nói gì đó, nhưng hiếm khi lại bị bí từ. Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh bất ngờ lùa qua, khiến cô bị sặc, ho liên tục từng tiếng, giữa bầu không khí tĩnh lặng này, có thể nói là vang trời dậy đất.

 

Trần Khoát không còn tâm trạng nhìn giày của cô nữa, lập tức tiến lên một bước, theo phản xạ muốn đưa tay vỗ lưng cô. Nhưng khi thấy gương mặt cô vì ho mà đỏ lên, tay anh chợt khựng lại giữa không trung, không tiến cũng không lùi, giống hệt tâm trạng của anh trong khoảng thời gian qua vậy. Cũng may là cô đã dần ổn hơn.

 

Anh cảm thấy lòng mình trầm xuống. Lẽ nào câu anh vừa nói thực sự đáng sợ đến thế sao?

 

Chương Vận Nghi cũng nhận thấy ánh mắt anh thoáng d.a.o động, đồng thời thấy được bàn tay anh vừa định chạm vào cô nhưng rồi lại rút về. Lòng bàn tay trong túi áo của cô bắt đầu nóng lên. Vừa mới lấy lại hơi thở, cô đã lập tức chuyển đề tài: “Cậu còn định đi siêu thị mua đồ ăn nữa không?”

 

“Ừ.” Anh biết cô đang cố tình đánh trống lảng, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. “Cậu không sao chứ?”

 

“Tớ không sao mà!”

 

Hai người tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, khuôn viên trường đã vắng bóng người. Không rõ ai là người chủ động, khoảng cách giữa họ cứ thế thu hẹp dần, gần đến mức lớp vải của bộ đồ ngủ của cô đã cọ vào áo lông vũ của anh, phát ra những tiếng sột soạt rất khẽ.

 

“Cậu...”

 

“Cậu...”

 

Càng đi, siêu thị càng gần hơn, hai giọng nói đồng thời vang lên, không lệch một giây, rồi lại cùng lúc khựng lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-122.html.]

Chương Vận Nghi dừng bước, “Cậu nói trước đi.”

 

“Được.” Trần Khoát không để lộ cảm xúc, hơi dịch người, cố gắng chắn gió cho cô. Dù chẳng hiệu quả mấy, nhưng có còn hơn không, chắn được chút nào hay chút ấy vậy.

 

“Sau này, nếu có bài nào không làm được, hỏi người khác cũng không giải ra, cậu có thể tìm tớ. Bất cứ lúc nào cũng được, môn nào tớ cũng đều biết một chút.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Nếu có chuyện không vui, thì cậu cũng có thể tìm tớ ký giấy xin nghỉ phép. Không cần phải nghĩ nhiều, nếu cậu không ngại, chúng ta có thể cứ như trước đây.”

 

Anh ngập ngừng trong giây lát, khó khăn bổ sung thêm: “Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không tùy tiện hiểu lầm nữa đâu.”

 

Chương Vận Nghi nghe rất nghiêm túc, nhưng lại có chút khó chịu trong lòng. Cô nghĩ, mình đã hiểu rồi. Hôm nay anh đến tìm cô là muốn làm hòa. Vụng về, nhưng cũng rất thẳng thắn. Không vòng vo, không uyển chuyển, từng lời anh nói đều ít ỏi nhưng đều vô cùng chân thành. Đây là những gì anh sẽ làm khi đã bình tĩnh lại. Nhưng điều khiến cô chấn động hơn không phải là lời anh nói vào lúc này, mà là những hành động anh đã làm khi không thể bình tĩnh.

 

Anh sẽ không vì tức giận mà nói năng bừa bãi.

 

Anh có thể tránh mặt cô, nhưng khi gặp vẫn sẽ đáp lại lời chào buổi sáng của cô.

 

Anh sẽ nhận lấy cây bút cô đưa, để cô không bị bối rối trước mặt người khác.

 

Anh cũng sẽ giúp cô khi cô cúi xuống nhặt quýt.

 

Lòng tự tôn của tuổi dậy thì mạnh mẽ đến mức nào, chẳng lẽ cô còn không biết sao? Cô đã từng trải qua quãng thời gian đó, cũng chính vì vậy, nên cô hiểu được những lời anh nói lúc này và những hành động trước đó quý giá đến mức nào, cũng hiểu được tình cảm của anh chân thành ra sao.

 

“Có được không?” Sau khi nói xong, anh nhìn cô hỏi.

 

Làm hòa, có được không?

 

Mặc dù trong đầu cô cũng đang rối như tơ vò, nhưng cô vẫn không hề do dự dù chỉ một giây, lập tức gật đầu: “Được!”

 

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn, bờ vai Trần Khoát thả lỏng một chút, khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm. Khi vui vẻ, anh sẽ cười để lộ cả hàm răng.

 

Thấy anh cười, cô hơi sững lại, rồi cũng mím môi cười theo.

TBC

 

Trong khoảng thời gian qua, dường như có một đám mây đen lơ lửng trên đầu họ, mà người khác không thể nhìn thấy được. Cuối cùng, trong ánh mắt rạng rỡ của đối phương, bầu trời cũng quang đãng trở lại.

 

Trần Khoát bước đi bên cạnh cô, một mình cười ngây ngô một lúc, rồi bỗng nhớ ra hình như cô cũng có chuyện muốn nói. Anh nghiêng đầu hỏi: “Tớ đã nói xong rồi, còn cậu thì sao?”

 

Chương Vận Nghi nghĩ ngợi một lúc, rồi có chút lúng túng: “… Quên mất rồi.”

 

Anh lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng không ép cô, “Được thôi, bao giờ nhớ ra thì nói vậy.”

 

Tới siêu thị, cô vốn không định mua gì, nhưng lại cảm thấy không thể đi không như vậy, bèn theo anh vào trong, suy nghĩ xem nên mua cái gì. Lần trước, cô gái mà cô gặp ở sân thể dục đã đưa cho cô một gói kẹo dẻo vị việt quất, rất ngon. Cô đứng trước kệ hàng, nhìn thấy một dãy dài kẹo việt quất, bèn ngồi xuống, xé một gói ra theo đường cắt răng cưa.

 

Loading...