Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:14:38
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi bỗng nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.

 

Đã lâu rồi cô không gặp anh ở phòng lấy nước buổi tối. Ngay cả Phí Thế Kiệt cô còn tình cờ gặp vài lần. Dù cách đây mười mấy phút họ còn ở chung lớp, nhưng giờ phút này bất ngờ nhìn thấy anh, cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên, hoặc có lẽ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi còn có chút vui mừng.

 

Như một tín hiệu nào đó.

 

Khi cô phát hiện ra anh, thì anh cũng nghiêng đầu nhìn sang. Ánh mắt chạm nhau, chỉ trong tích tắc, chỉ trong một giây, trực giác đã mách bảo cô rằng người anh đang đợi chính là cô.

 

Thiếu niên, ngoài sự dũng cảm và cô đơn ra, còn có cả sự do dự.

 

Trần Khoát biết hôm nay chưa chắc đã gặp được cô. Anh có số điện thoại của cô, muốn tìm thì chỉ cần nhắn tin hay gọi điện là được. Nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm, vì ở tuổi mười tám, với tính cách như anh, việc gạt lòng bỏ tự tôn trong một thời gian ngắn là quá khó.

 

Khi bốn mắt giao nhau, chiếc cân d.a.o động kia như được thêm một quả cân nặng nhất, nghiêng hẳn về một bên.

 

Quả cân ấy chính là ánh nhìn chăm chú của cô.

 

Anh không do dự nữa, bước tới, chủ động đưa tay nhận bình nước của cô, khẽ nói: “Để tôi.”

 

Sau khi nói xong, dường như anh mới nhận ra bên cạnh còn có người khác, giọng điệu khách sáo hơn nhiều: “Tiện thể lấy giúp luôn đi.”

 

Đới Giai không nói hai lời, lập tức đưa ấm nước nóng cho anh.

 

Tiếp đó, anh xếp vào cuối hàng, không chơi điện thoại, cũng không thử trò chuyện với ai, chỉ lặng lẽ di chuyển về phía trước, tạo cảm giác rất trầm tĩnh và chăm chú.

 

Chương Vận Nghi vẫn mặc đồ ngủ, hai tay đút vào trong túi, cúi đầu đá viên đá dưới chân.

 

Đới Giai nhìn phản ứng này của cô, cố nhịn cười hết sức. Cô ấy cũng muốn nán lại để xem lớp trưởng sẽ nói gì với Chương Vận Nghi, nhưng thôi vậy, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để làm kỳ đà cản mũi mà.

 

Không lâu sau, Trần Khoát đã vững vàng xách hai ấm nước nóng đầy tràn quay lại.

 

“Lớp trưởng, đưa đây, để tớ xách cho.” Đới Giai giơ tay nhận lấy cả hai ấm, nhìn sang người bên cạnh, bật cười: “Chương Vận Nghi, tự nhiên tớ thấy đau bụng quá, về ký túc xá trước đây.”

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Nhìn theo bóng dáng Đới Giai xách hai ấm nước phăng phăng rời đi, cô thực sự muốn phê bình cô nàng một trận — kỹ thuật diễn xuất quá vụng về!

TBC

 

 

Lần cuối cùng họ đi song song với nhau là vào hôm đến viện bảo tàng.

 

Con đường này có ánh sáng khá mờ, đèn đường phủ một lớp bụi dày. Có người đi lấy nước, có người trở về ký túc xá, đủ loại âm thanh vang lên, nhưng ngay cả khi họ không nói gì, thì bầu không khí cũng không hề gượng gạo.

 

Chương Vận Nghi chủ động phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng nói: “Hay là để tớ xách giúp cậu một cái nhé?”

 

Trần Khoát đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô rất dễ dàng mà kéo anh trở lại con đường này. “Không cần đâu, nhẹ mà.”

 

May mà bây giờ là giai đoạn học bù của lớp 12, cộng thêm thời tiết lạnh, tiết tự học buổi tối kết thúc từ lúc hơn 9 giờ, cho học sinh về ký túc xá sớm. Còn dư dả thời gian trước khi tắt đèn, anh dừng bước, thấy tạm thời không có ai qua lại, bèn đặt ấm nước vào lùm cây.

 

Chương Vận Nghi giật mình trước hành động này: “Cậu đang làm gì đấy!!”

 

Nghe giọng điệu ngạc nhiên của cô, Trần Khoát bật cười khẽ: “Tôi để đây, lát nữa lão Phì sẽ đến lấy.”

 

Chương Vận Nghi: “???”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-121.html.]

 

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Anh giải thích. “Làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn, nói xong thì cậu cũng có thể về ký túc xá nghỉ ngơi sớm.”

 

Cô vẫn không hiểu nổi hành động này. “Lỡ đâu bị lấy mất thì sao?”

 

Bị lấy mất thì mua lại thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

 

Nhưng câu này anh vẫn không nói ra: “Không đâu, lão Phì sẽ đến ngay thôi.”

 

Anh lấy điện thoại chụp ảnh cái ấm, sau đó nhắn tin ngắn gọn cho Phí Thế Kiệt: [Lấy ngay.]

 

Phí Thế Kiệt trả lời ngay lập tức: [Cút.]

 

“Cậu ấy bảo là sẽ đến ngay thôi.” Trần Khoát nhìn cô một cái, thử thăm dò: “Nếu cậu rảnh, thì chúng ta đi siêu thị một chuyến nhé, tôi muốn mua chút đồ ăn.”

 

“… Được thôi.”

 

Chương Vận Nghi đồng ý rất sảng khoái. Nếu người trước mặt cô không phải Trần Khoát mà là chàng trai khác, thì cô chắc chắn đây sẽ là một màn tỏ tình. Nhưng tình huống này đặt lên người Trần Khoát thì lại không chắc nữa — chuyện gì cũng có thể xảy ra, chẳng thể đoán nổi.

 

Cô vẫn nhớ cái ấm nước bị anh giấu trong lùm cây, cứ đi được vài bước lại ngoái đầu lại nhìn. “Sao Phí Thế Kiệt vẫn còn chưa đến nhỉ?”

 

Trần Khoát im lặng hai giây. “Có thể là vì tôi vừa nhắn tin cho cậu ấy chưa đến hai phút chăng?”

 

Trừ khi lão Phì nhảy thẳng từ tầng năm xuống, nếu không thì không thể nhanh như vậy.

 

“Là vậy à.”

 

Đi được một đoạn, Chương Vận Nghi chậm một nhịp mới hiểu ra ẩn ý của anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô không nhịn được nữa, giữa cơn gió lạnh, bật cười sảng khoái.

 

Trần Khoát không hiểu cô đang cười cái gì, nhìn cô, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển thành bất đắc dĩ, rồi lại dần trở nên chăm chú.

 

Có những lời không thể nói tùy tiện được, vậy nên cần một thời điểm thích hợp, nếu không sẽ giống như quảng cáo chen ngang giữa một bộ phim, đột ngột và khó chịu. Nhưng thời điểm thích hợp thì chẳng bao giờ chờ đợi ai cả.

 

Anh đã bỏ lỡ một lần rồi.

 

Lẽ ra, anh nên nói điều đó với cô ngay khi đuổi kịp cô ở trạm xe buýt hôm ấy.

 

Ban đầu Chương Vận Nghi còn cười vui vẻ, nhưng khi bị anh nhìn chằm chằm, tiếng cười của cô cứ như bị ánh mắt anh bấm nút giảm âm lượng, dần nhỏ lại, nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn im bặt.

 

Trong lòng cô xẹt qua một cảm xúc khó tả, mơ hồ không rõ ràng.

 

Trần Khoát nhận ra, những lời này anh vẫn cảm thấy khó nói ra miệng, nhưng tên đã lên dây, không thể không b.ắ.n được. Anh hơi khó khăn mở lời: “Hôm đó, ở McDonald's, cậu nói lão Phì đã hiểu lầm chúng ta.”

 

Dưới ánh đèn đường, Chương Vận Nghi bị gió thổi đến mức phải chớp mắt một cái.

 

Cô không ngờ là anh sẽ nhắc lại chuyện hôm ấy.

 

Bởi vì cũng chẳng vui vẻ gì, nên suốt khoảng thời gian này, cô đều không muốn nhớ đến nó.

 

Cô có thể nhận ra được, thực ra anh cũng không muốn khơi lại chuyện cũ. Bởi vì biểu cảm trên mặt anh giờ đây cứ cứng nhắc như thể có ai đó đang dí d.a.o vào cổ anh vậy...

 

Ngay lúc cô còn đang phân vân liệu có nên chuyển chủ đề hay không.

 

Thì anh lại nói tiếp: “Cậu ấy hiểu lầm cậu. Nhưng cậu ấy không hiểu lầm tớ.”

Loading...