Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:14:27
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Trần Khoát vô cùng phiền muộn, không muốn trong lúc cảm xúc mất kiểm soát lại nói mấy lời khó nghe nóng giận với bạn học. Sau khi chia tay Phí Thế Kiệt ở cửa căng tin, anh đi về phía bàn bóng bàn. Chỗ này ít người, thích hợp để hóng gió và suy nghĩ hơn.
Quả nhiên là chẳng có ai, yên tĩnh tuyệt đối.
Anh lười biếng dựa vào bàn bóng, chân dài tùy ý thả lỏng, cúi đầu chìm vào dòng suy nghĩ rối rắm.
Tiếng trò chuyện mơ hồ, thoáng có thoáng không vang lên. Anh nhớ đến tối hôm đó cùng cô trốn giáo viên trong trường, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, rồi sững người.
Cách đó vài mét, ở trong góc khuất, một đôi nam nữ lạ mặt đang ôm nhau thân mật thì thầm nói nhỏ.
Trần Khoát: “…”
Mặt anh không cảm xúc quay đầu đi chỗ khác, ai ngờ lại thấy một đôi nam nữ khác đi tới. Hai người này không ôm, cũng chẳng nắm tay, nhưng mặt đều đỏ ửng.
Chàng trai ngại ngùng nói: “Đừng lo, giáo viên chỉ biết kiểm tra ở rừng cây nhỏ thôi, không tới đây đâu.”
Cô gái cũng e thẹn đáp: “Cái gì mà rừng cây nhỏ chứ, không hiểu cậu đang nói gì hết. Ơ, có người kìa!”
Chàng trai chạm mắt với Trần Khoát, khẽ an ủi cô ấy: “Chắc chắn là cậu ấy đang đợi bạn gái thôi.”
Dù sao thì người đến đây đa phần đều là để hẹn hò, ai cũng cùng một thuyền, ai sợ ai chứ.
Trần Khoát không nghe nổi nữa, đứng thẳng người dậy, mắt nhìn thẳng, bước qua bọn họ. Đi được vài bước, vẫn nghe tiếng cô gái nói: “Sao cậu ấy lại đi rồi kìa, vội vàng như vậy nữa, có khi nào là đã nhận được cảnh báo gì không? Hay là chúng mình cũng đi thôi?”
TBC
Cặp đôi kia cũng để ý đến Trần Khoát, trong lòng cũng đang thầm lo lắng.
Chẳng lẽ thật sự có tin gì sao?
Ôm cũng chẳng ôm nữa, lập tức giả vờ như không quen biết, tản ra đi mất. Ở thời điểm lớp 12 này, nếu bị tóm thật thì kiểu gì cũng bị gậy đánh uyên ương tan tác cho mà xem.
Trên đường về lớp, trong đầu Trần Khoát hiện lên bao hình ảnh, trong đó có cả cảnh vừa nhìn thấy. Thật ra anh chẳng nghĩ gì xa xôi, thậm chí còn không muốn nhắc đến nguyện vọng thi đại học với người lớn. Với những chuyện chưa xảy ra, tương lai chưa tới, anh thấy nghĩ nhiều cũng vô ích. Thay vào đó, thà làm thêm vài bài tập còn hơn.
Khi lên cầu thang, có người đi xuống, anh nghiêng người nhường đường.
Rất nhiều hình ảnh ùa về, cuối cùng đọng lại trong đầu là cái băng cổ tay mất rồi lại tìm thấy được.
Chương Vận Nghi thất thần đi cùng Đới Giai lên lầu, hướng về phía lớp 3. Đới Giai khẽ nhắc, cô giật mình, đoán là thấy Trần Khoát từ phía kia đi tới. Trên hành lang dài, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp lại.
Chỉ là Trần Khoát sẽ vào từ cửa trước, còn họ sẽ đi cửa sau.
Anh im lặng nhìn cô, lại như chẳng phải đang nhìn cô.
Bây giờ Đới Giai giờ cũng không đành lòng mà nhìn anh nữa, cứ có cảm giác như đang xem người ta đóng phim truyền hình vậy. Nói như thế nào đây, cái tật xấu thấy ngại thay người khác này của cô ấy, chắc cả đời không sửa được mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-120.html.]
Tưởng như dài lắm, nhưng thực ra cũng chỉ khoảng mười giây, họ đã đi vào lớp. Chương Vận Nghi ngồi xuống bàn, nhớ lại chuyện Đới Giai kể, vô thức nhìn bóng lưng anh. Anh cũng ngồi xuống, đang ngửa đầu uống nước.
Từ Thi Thi trở về, thấy cô đang thẫn thờ, nghi hoặc liếc qua, bĩu môi, đúng là đồ vô dụng! Rồi đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô, búng tay một cái: “Được rồi, hồn về thôi.”
Chương Vận Nghi gạt tay cô nàng ra, bực bội: “Tớ đang nghĩ chuyện mà.”
Từ Thi Thi gật gù ra vẻ nghiêm túc: “Lớp trưởng đổi tên rồi à? Không tên Trần Khoát nữa, mà gọi là “chuyện” luôn hả?”
“…” Chương Vận Nghi không nhịn được cười, đúng là lúc cạn lời lại cảm thấy buồn cười thật. “Điên à.”
“Hôm nay cậu ấy không tặng cậu cái gì sao?” Từ Thi Thi tò mò hỏi tiếp.
Chương Vận Nghi bịt tai giả chết, từ chối trả lời cái câu hỏi toàn là bẫy rập này.
Từ Thi Thi tiếp tục trêu: “Ha ha ha tớ đã hiểu rồi, chắc cậu ấy đã tặng cậu thứ không thể thiếu nhất rồi, chính là không khí đó.”
Chương Vận Nghi chịu hết nổi, buông tay ra để véo cô nàng. Từ Thi Thi cũng đâu chịu thua, tung tuyệt chiêu cù lét. Chương Vận Nghi sợ nhột nhất, vừa cười ha ha vừa xin tha, nhưng nhân lúc Từ Thi Thi đang thả lỏng thì cô lại uýnh lại cô ấy hai phát — đúng là binh bất yếm trá (*) mà.
(*) Binh bất yếm trá (兵不厌诈): là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là “dùng binh không ngại dối trá”. Câu này xuất phát từ tư tưởng quân sự cổ đại, đặc biệt là trong Binh pháp Tôn Tử, nhấn mạnh rằng trong chiến tranh, việc sử dụng mưu kế, lừa đối phương là điều cần thiết để giành chiến thắng.
Trần Khoát vặn nắp chai, nghe tiếng cười giòn tan xin tha của cô, quay đầu lại nhìn.
Cô vẫn vô tư như mọi khi, vui vẻ rạng rỡ.
…
Tối nay ký túc xá nam đặc biệt náo nhiệt. Ở tuổi mười bảy mười tám, còn đang mơ mơ màng màng, có nam sinh gan to đứng trên ban công gào to —
“Trời ơi cứu tôi với, đã lớn từng này rồi mà vẫn chưa có người yêu!”
“Nếu chưa từng yêu thì cuộc đời này chỉ có hai màu đen trắng thôi!!”
Tiếng hét này bay sang cả ký túc xá nữ. Kỳ lạ là Chương Vận Nghi bình thường thích hóng hớt nhất, hôm nay lại không lao ra ban công nghe ngóng. Chu An Kỳ cười hì hì nghe một lúc, nhìn quanh, thắc mắc: “Nghi Bảo đâu rồi?”
Chu An Kỳ sửa đi sửa lại bao lần vẫn không được, đành phải dùng chiêu lấy độc trị độc.
Chương Vận Nghi gọi cô ấy là Kỳ Bảo, cô ấy gọi lại cô là Nghi Bảo, xem ai bị buồn nôn c.h.ế.t trước.
Một người bạn cùng phòng khác hất cằm: “Vừa về đã ngồi thiền ở kia kìa.”
Nhờ Đới Giai nhắc nhở, Chương Vận Nghi vội vàng tìm bình nước nóng, cùng nhau xuống phòng nước. Trời tháng 2 vẫn lạnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện vu vơ. Càng gần phòng nước, khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong bóng tối, cô còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Cách vài mét, Trần Khoát mặc áo lông đen đứng đợi bên cạnh, dưới chân là hai bình nước nóng.
Anh không xếp hàng, như thể đang đợi ai đó.