Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:14:15
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương Vận Nghi húp một miếng mì, nóng quá.

 

Đới Giai đưa sữa đậu nành cho cô: “Cậu cho nhiều ớt quá rồi.”

 

“Không phải cay, là nóng.” Cô nói.

 

Hai người ăn xong, chào mấy bạn cùng bàn rồi rời đi. Đợi họ đi xa, Nhậm Tư Mẫn nhìn cô bạn mình bằng ánh mắt như nhìn trẻ chậm phát triển: “Cậu có mắt to thế mà sao không có mắt nhìn gì hết vậy?”

 

“Cái gì cơ?”

 

Nhậm Tư Mẫn hạ giọng: “Cậu không biết lớp trưởng đối với Chương Vận Nghi… ừm, cái đó à?”

 

“Ơ?? Thật hay giả vậy!”

 

“Không tin thì cứ quan sát thêm đi.” Nhậm Tư Mẫn thì thào. “Hồi đại hội thể thao tớ đã thấy có dấu hiệu rồi, bây giờ là chắc chắn luôn!”

 

“Trời ơi trời ơi!!”

 

 

Ở góc khác của căng tin, trước một bàn ăn.

 

Phí Thế Kiệt nhìn Trần Khoát cắm đầu ăn không nói gì, muốn nói lại thôi, sợ mình vụng về làm hỏng chuyện, đành nuốt lời muốn nói vào bụng.

 

Mấy lần như vậy, trừ phi Trần Khoát là người chết, nếu không thì kiểu gì cũng sẽ nhận ra. Anh ăn sạch cơm trong khay, không chừa lại một hạt nào, rồi nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì, vay tiền à?”

 

“Cậu muốn cho tôi mượn thì tôi cũng không từ chối đâu.”

 

Phí Thế Kiệt thấy quanh đó không có bạn học nào quen, mới yên tâm kể tin mới: “Tôi nghe Hà Viễn nói, cậu ấy, cậu biết tôi đang nói đến ai đấy, có người đã gửi cho cậu ấy một hộp socola với hoa to đùng, nhưng cậu ấy không nhận.”

 

“Ồ.” Trần Khoát thu dọn khay đồ ăn và đũa, định đứng dậy mang ra chỗ để bát đ ĩa.

 

Câu tiếp theo của Phí Thế Kiệt khiến anh khựng lại: “Người thích cậu ấy cũng không ít đâu. Bây giờ cậu ấy chưa yêu, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không.”

 

Thấy anh im lặng, Phí Thế Kiệt đã lo cho bạn từ lâu, nhân cơ hội mà tuôn luôn một tràng: “Thật ra tôi biết cậu chắc chắn sẽ không chịu để yên thế này đâu. Đừng chối, tôi với cậu đã quen nhau bao nhiêu năm, tính cậu thế nào tôi còn không rõ chắc? Cậu phải nghĩ kỹ đi, sau này chỉ có hai trường hợp: một là cậu ấy độc thân, chẳng thích ai, mọi người đều vui, cậu vẫn còn cơ hội; hai là cậu ấy có bạn trai rồi, lúc đó thì, ơ, khoan đã —”

 

Phí Thế Kiệt nhìn nét mặt anh, không chắc chắn mà hỏi: “Đạo đức quan của cậu vẫn còn ổn chứ?”

 

Về điểm này thì cậu ấy thật sự không rõ. Ai kêu thằng bạn này của cậu ấy đến bây giờ mới thích có mỗi một người con gái chứ.

 

Trần Khoát liếc cậu ấy một cái, bỏ lại câu “Tôi về ký túc xá đây” rồi bê khay đi, không trả lời câu hỏi trong chuyện tình cảm có đạo đức gì không kia.

 

Phí Thế Kiệt nhún nhún vai, xem xem thằng nhãi này còn giả vờ được bao lâu.

 

Cậu ấy đoán, chắc cũng không quá một tháng đâu.

 

Sau khi Trần Khoát rời khỏi căng tin, không muốn về lớp, đổi hướng về ký túc xá. Cả phòng chỉ có anh và một người bạn cùng phòng khác là Chu Thông. Chu Thông đang co mình chơi PSP, rảnh mắt ngẩng lên gọi “Anh Khoát” một tiếng rồi tiếp tục chơi.

 

TBC

Trong ký túc xá vẫn còn mùi mì ăn liền của Chu Thông để lại, Trần Khoát thấy ngột ngạt, ra ban công hóng gió. Nhìn xa xa, mắt thoải mái hơn, anh nghiêng đầu nhìn giá phơi đồ bên cạnh, hơi thở khựng lại, mí mắt cũng giật giật.

 

Nếu anh nhớ không nhầm thì…

 

Tối hôm qua anh giặt cái băng cổ tay rồi phơi ra, sáng nay đánh răng vẫn còn thấy ở đây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-119.html.]

Chu Thông đang mải chơi game, đột nhiên nghe thấy giọng nói nghiêm túc, căng thẳng từ trên đầu vọng xuống: “Chu Thông, lúc cậu về có thấy cái băng cổ tay của tôi đâu không?”

 

Băng cổ tay, cái băng cổ tay gì cơ?

 

Cậu ấy chẳng hề nghĩ ngợi gì, lắc đầu: “Không biết đâu.”

 

“Cậu nghĩ lại thử xem.” Trần Khoát nói xong thì cũng không chậm trễ thêm, sải bước lao ra ngoài, định xuống dưới tìm, mặt mày nghiêm trọng như thể làm mất báu vật quý giá nhất vậy.

 

Chu Thông ngẩn ra, đúng lúc ván game cũng kết thúc, cậu ấy dứt khoát bỏ PSP qua một bên, chạy ra ban công, cúi xuống nhìn. Chẳng thấy gì cả.

 

“Có ai không?” Tiếng gõ cửa vang lên.

 

Là người từ phòng dưới, bảo lúc về nhặt được cái băng cổ tay ở ban công, cố ý lên hỏi xem là của ai.

 

“Chắc là của cậu ấy rồi.”

 

Chu Thông không chắc đây là của Trần Khoát, nhận lấy rồi chạy ra ban công định hét xuống báo tin. Nhưng nhớ ra bây giờ là giờ nghỉ trưa, phải giữ yên lặng, nếu làm ầm lên gọi quản lý ký túc xá tới, nói không chừng phòng còn sẽ bị trừ điểm nữa. Gọi điện thì bên kia không bắt máy, chắc là vẫn để chế độ im lặng chưa chuyển sang chế độ rung.

 

Anh Khoát trông căng thẳng và gấp gáp vì cái băng cổ tay này lắm.

 

Chu Thông chỉ do dự vài giây rồi chạy xuống dưới.

 

 

“Làm gì đấy?”

 

Đới Giai thấy hôm nay trời nắng đẹp, xung phong mang chăn của mình và Chương Vận Nghi xuống phơi. Chăn phơi nắng xong sẽ mềm mại, ấm áp, nghĩ đến việc tối nay Chương Vận Nghi chắc chắn sẽ xuýt xoa “Hạnh phúc quá đi”, cô nàng đã cảm thấy rất hăng hái. Trên đường tới khu ký túc xá nam, cô ấy gặp Chu Thông đang vội vã, lập tức hỏi một tiếng.

 

Chu Thông giơ cái băng cổ tay trên tay lên: “Mang cái này cho anh Khoát, không nói nữa, cậu ấy đang gấp lắm, vẫn đang tìm đấy.”

 

Đới Giai liếc qua, rồi lại nhìn lại, chăm chú nhìn thêm vài giây, định hỏi gì đó thì Chu Thông đã chạy biến nhanh như cơn gió. Cô ấy đứng tại chỗ một lúc, nhớ ra mình còn có việc chính phải làm, lắc lắc đầu, ôm chăn chạy tiếp.

 

Chuyện này mãi đến trước giờ tự học tối, Đới Giai mới có cơ hội kể với Chương Vận Nghi: “Lớp trưởng có cái băng cổ tay màu trắng, là cậu tặng hả?”

 

Chương Vận Nghi bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác.

 

Đới Giai thấy phản ứng của cô là biết ngay mình đoán đúng rồi, bất đắc dĩ khẽ nói: “Cậu đừng hỏi làm sao tớ lại biết, trưa nay tớ đi phơi chăn thì gặp Chu Thông. Tớ không rõ chi tiết ra sao, nhưng hình như lớp trưởng rất căng thẳng vì cái băng cổ tay đó. Trên băng có thêu chữ X, có phải cái mua lúc đi dạo phố hồi Quốc khánh không?”

 

Đây là một sự hiểu lầm to rồi.

 

Chữ X là chữ cái đầu của tên chàng trai cô ấy thích. Lúc đó thấy cái băng cổ tay này, cô ấy rất muốn mua tặng cậu ta.

 

Nhưng kỳ lạ là, lúc về đến nhà cô ấy lại không tìm thấy cái băng đó đâu, cũng không thấy trong danh sách mua sắm.

 

Cô ấy đoán chắc là hôm đó đông người quá, nhân viên thu ngân quên tính tiền.

 

Sau đó cô ấy quay lại cửa hàng, mua một cái khác, nên cô ấy nhớ rất rõ cái băng cổ tay này, nhớ đến mức chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

 

Chương Vận Nghi sững sờ: “Hóa ra là vậy sao??”

 

Đúng là rất vớ vẩn, nhưng cũng vô cùng hợp lý, bởi vì ngày hôm đó đúng thật là cô xếp hàng ngay sau Đới Giai để thanh toán.

 

Hai người nhìn nhau ngơ ngác.

 

Đới Giai thầm nghĩ, thật sự xin lỗi, cô ấy đã vô tình làm lộ lớp mặt nạ lạnh lùng mà lớp trưởng dựng lên suốt thời gian qua rồi. Cô ấy không cố ý, hy vọng anh đừng trách cô ấy nha.

Loading...