Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:13:56
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày nghỉ luôn trôi qua nhanh chóng, học sinh lớp 12 cũng đến lúc quay lại trường.

 

Trước đây Trần Khoát chẳng có cảm giác đặc biệt gì với việc hết kỳ nghỉ, nhưng lần này anh lại hiếm hoi cảm thấy kháng cự. Lý do chẳng có gì ngoài việc ảnh hưởng mà cô mang lại cho anh chẳng hề giảm đi chút nào.

 

Anh thu dọn xong vali, bước ra khỏi phòng. Thấy bố mình đang gọi điện ngoài ban công, anh cũng không giục. Bây giờ vẫn còn sớm, anh ngồi thẫn thờ trên sofa. Trên bàn trà có vài hộp sữa chua, để tìm việc gì đó làm, anh cầm sữa chua vào bếp.

TBC

 

Đặt sữa chua vào tủ lạnh, nhưng anh không rời đi ngay.

 

Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ tủ lạnh chiếu lên mặt anh.

 

Anh nhìn mấy quả dâu tây trong ngăn bảo quản mà thất thần. Dâu tây to, tươi, còn thoang thoảng mùi thơm. Tết đến, nhà luôn đầy ắp trái cây và đồ ăn vặt: quýt đường, socola, dâu tây, còn cả gói mì giòn nhỏ, khiến anh cảm thấy phiền lòng.

 

“Làm gì đấy?”

 

Bác sĩ Trần đứng sau lưng con trai, nghi hoặc hỏi một câu, nhìn theo ánh mắt anh: “Muốn ăn dâu hả?”

 

“Không ạ.”

 

Trần Khoát thu lại nét mặt thừa thãi, đóng cửa tủ lạnh: “Bố, đã đi được chưa? Con muốn đến trường sớm một chút.”

 

“Được. Thật sự không qua nhà cô con ăn cơm à?” Tết nhất, ngoại trừ đồ ăn thừa ăn mãi không hết ra còn có cả họ hàng thân thích thăm mãi không xong. Làm bố cũng chỉ thuận miệng hỏi cho có, biết con trai chẳng thích đi chúc Tết họ hàng, đặc biệt là năm nay. Trước kia dù miễn cưỡng, thì khi đến nơi anh cũng sẽ ứng phó vài câu. Còn năm nay, anh chỉ cứ một mình trốn sang một góc giả vờ ngầu.

 

“Hôm kia đã đi rồi.”

 

Hai bố con cũng không lằng nhằng thêm, một người cầm chìa khóa xe, một người kéo vali, ra cửa chờ thang máy. Bác sĩ Trần nhớ lại chuyện hôm qua, hỏi tiếp: “Sao hôm kia lại cãi nhau với Mễ Hinh nữa rồi?”

 

Trần Khoát không muốn nói về chuyện này.

 

Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Mễ Hinh đang yên đang lành lại nhắc đến cô, lấy đó làm lý do, lúc thì đòi anh xuống nhà mua trà sữa, lúc lại bắt anh cắt trái cây.

 

Anh chỉ không muốn bị uy h.i.ế.p thêm nữa thôi.

 

“Con bé rảnh rỗi quá.” Anh bình thản nói.

 

 

“Sao lại đi đường này?” Doãn Văn Đan ngồi ở ghế phụ, đang liên lạc với khách hàng để giữ quan hệ, ngẩng lên thì thấy con đường lạ hoắc, vòng một đoạn xa so với trường học của con gái.

 

Tay Chương Chí Khoan nắm vô lăng, mắt dõi theo tình hình giao thông phía trước: “Ông Lưu bảo đường Xuân Phong đang bị kẹt xe, chẳng phải con gái đang gấp về TSo?”

 

“Bài tập con vẫn chưa làm xong, phiền c.h.ế.t đi được!”

 

Chương Vận Nghi ngồi ghế sau, đau đầu không thôi. Có lúc cô cũng thắc mắc, không hiểu giáo viên kiếm đâu ra lắm đề thi thế. Làm không hết, căn bản là không bao giờ hết. Ngay cả nghỉ Tết cũng không tha cho họ. Đề các môn cộng lại thành một chồng dày cộp, đây đâu phải Tết, là kiếp nạn thì đúng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-118.html.]

 

“Còn một học kỳ cuối thôi.” Doãn Văn Đan nói. “Cố lên chút nữa, chỉ còn bước cuối cùng. Vượt qua bước này, tương lai sẽ có bao ngày tốt đẹp.”

 

Chương Vận Nghi hừ nhẹ, lời này cô chẳng tin lấy một dấu chấm câu đâu.

 

Cô lười tranh cãi, chán nản nhìn ra cửa sổ. Xe vừa lướt qua cửa hàng bán hạt dẻ rang, cô ngoái lại nhìn. Trước cửa xếp hàng dài lắm, hạt dẻ giờ này chắc ngọt lắm, người thích ăn hạt dẻ hẳn là mê tít cho mà xem.

 

Cổng trường đông nghịt xe, tìm một chỗ đậu cũng khó, kẹt cứng không lối thoát. Xe phụ huynh không được vào trong trường, Chương Vận Nghi nghĩ một lúc, quyết định xuống xe tại đây, không cần bố mẹ đưa vào tận ký túc xá.

 

Bố mẹ cô đều đang vội vàng đi ăn uống đánh bài với họ hàng, chẳng hề do dự gì, lập tức đồng ý ngay.

 

Chương Vận Nghi kéo vali đi trên đường trường, còn hơi buồn cười. Nhưng chẳng mấy chốc đã cười không nổi — túi nilon rách toạc, cả đống quýt lăn lóc khắp nơi. Cô hoảng đến mức tim suýt nữa thì ngừng đập, may mà không phải dâu tây dễ dập. Hộp dâu mẹ mua hôm qua đã bị cô lỡ ăn hết tối qua rồi.

 

Cô bất đắc dĩ, định cúi xuống nhặt.

 

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mặt. Cô khẽ ngước mắt, là Trần Khoát đang đeo tai nghe. Anh không nhìn cô, chỉ tập trung nhặt quýt giúp.

 

“Túi rách à?” Anh khẽ hỏi.

 

Đúng là kỳ lạ, cô lại cảm thấy có chút căng thẳng. Có lẽ là vì đã mấy ngày không gặp, hoặc là do thời gian này quan hệ giữa họ quá gượng gạo. “Hình như là rách rồi.”

 

Anh nhíu mày, suy nghĩ cách giải quyết.

 

Cô vội tháo ba lô xuống, kéo khóa: “Cho vào ba lô đi.”

 

Trần Khoát “ừ” một tiếng, bỏ hết quýt vào đó cho cô. Chỉ trong chớp mắt, ba lô đã phồng to.

 

Chương Vận Nghi nghĩ nghĩ một lúc, tay vẫn cầm quả quýt to mà cô nhặt được, đưa ra cho anh: “Cảm ơn cậu nha, cậu có ăn không? Quả này ngọt lắm.”

 

Ánh mắt Trần Khoát dừng trên tay cô vài giây, định nói “Không cần”, nhưng cơ thể lại không nghe lời. Anh nhận lấy: “Không cần khách sáo.”

 

Dù cả hai đều về ký túc xá, đi chung một đường, nhưng Trần Khoát không đợi cô, bước đi phía trước. Chương Vận Nghi đi chậm vài bước phía sau. Không sóng vai cùng nhau, nhưng tiếng vali kéo của cả hai như cùng một nhịp điệu vậy.

 

-

 

Hai ngày sau là Lễ Tình nhân. Ông chủ siêu thị trường rất biết cách làm ăn, đủ loại socola tăng lên lên rõ rệt. Đám học sinh lớp 12 cô đơn tìm niềm vui trong biển khổ, socola chẳng còn là đặc quyền của mấy cặp yêu sớm nữa. Bạn bè thân thiết cũng tặng nhau một thanh socola để an ủi.

 

Mới qua Tết, ai cũng nhận được tiền lì xì, ra tay có thể rộng rãi hơn chút.

 

Chương Vận Nghi nhận được kha khá, có vài phong bì là không ghi tên. Cô nghe nói Trần Khoát cũng nhận được. Lúc ăn ở căng tin, nghe mấy bạn nữ trong lớp buôn chuyện, cô vểnh tai lên nghe lỏm. Hình như là một bạn nữ bên lớp xã hội gửi.

 

Nhậm Tư Mẫn ra sức ho khan, nháy mắt điên cuồng, muốn bạn mình ngậm miệng lại.

 

Nhưng cô bạn mê tám chuyện không dừng được: “Lớp trưởng đúng là lạnh lùng thật đấy, nhất quyết không nhận. Bạn nữ kia cũng không vừa, tháo luôn vỏ hộp, bảo cậu ấy nể mặt ăn một miếng đi. Đoán xem cậu ấy nói gì? Cậu ấy bảo là không ăn.”

Loading...