Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:13:12
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng đội lao tới, khoác vai anh, nhưng anh chỉ cứng nhắc nhếch môi, đáp lại qua loa.

 

 

Sau giờ học, Chương Vận Nghi không còn lang thang khắp nơi nữa. Ngay cả Thẩm Minh Duệ chậm chạp thế mà cũng nhận ra cô cứ có gì đó là lạ, hỏi Từ Thi Thi: “Chị đại nhà mình bị gì k1ch thích à? Thi không tốt hả?”

 

“Đừng có nói xui xẻo!” Chương Vận Nghi đang đau đầu với bài khó, nghe câu này thì lập tức nổi đóa. “Mau nhổ nước miếng ba lần cho tớ ngay!”

 

Kết quả kỳ thi cuối kỳ chưa có, đừng nói linh tinh!

 

Thẩm Minh Duệ nhún vai: “Cậu nói tôi nghe trước, cậu bị cái gì k1ch thích đi?”

TBC

 

Từ Thi Thi đang vẽ tranh, chẳng thèm ngẩng đầu: “Tớ nghi cậu ấy thất tình rồi.”

 

Nói đến chủ đề này, Thẩm Minh Duệ lập tức hết buồn ngủ, hào hứng dò hỏi: “Sao lại thế? Cậu ấy có gầy đi đâu mà.”

 

“Cho nên chỉ là nghi ngờ thôi.” Từ Thi Thi nói. “Đợi cậu ấy gầy đi thật thì mới chắc chắn.”

 

“Khoan đã,” Thẩm Minh Duệ chưa kịp hiểu rõ, “Chị đại có bạn trai sao, là ai vậy??”

 

Từ Thi Thi cười bí hiểm với cậu ấy: “Ai đẹp trai nhất lớp mình thì người đó là bạn trai cậu ấy chứ ai.”

 

Cô ấy tin vào mắt mình nhìn thấy, tin vào trực giác của mình, Chương Vận Nghi đừng hòng qua mặt cô ấy được.

 

Thẩm Minh Duệ giật mình: “Tôi á?”

 

Từ bao giờ cậu ấy với chị đại thành đôi mà chính cậu ấy còn không hay biết vậy?

 

Từ Thi Thi: “…”

 

Chương Vận Nghi không nghe nổi nữa, đùng đùng cầm đề thi đứng dậy, lười quan tâm hai đứa không biết trời đất này. Cô đảo mắt quanh lớp, lớn tiếng gọi: “Tôn cục, đừng đi!”

 

Tôn Khải Toàn ngẩn ra, thấy cô cầm đề thi đi tới thì hiểu ngay: “Được, lại đây đi.”

 

Qua kỳ đại hội thể thao và lễ mừng năm mới, hai người đã khá thân, có thể xem là bạn tốt. Chương Vận Nghi đứng trước bàn, đưa đề thi cho cậu ấy: “Bài này ấy, tớ không làm được, chưa hiểu lắm. Cậu đã giải ra chưa?”

 

“Cái này hả.”

 

Tôn Khải Toàn gãi đầu: “Tôi cũng đang bí đây. Chu An Kỳ, cậu đã làm chưa?”

 

Chu An Kỳ nghe tiếng, tò mò ghé lại, kinh ngạc: “Đề này phát từ bao giờ vậy!”

 

Lớp 12 là vậy đấy, chỉ cần lơ là một chút là bàn học đã đầy thêm vài bộ đề. Cô nàng kêu la sắp c.h.ế.t rồi, cuống quýt lục tung chỗ ngồi để tìm đề.

 

Tôn Khải Toàn nhún vai: “Vậy thì tôi cũng chịu thôi. Nếu không thì…” Cậu ấy ngừng lại, thấy Trần Khoát từ cửa trước bước vào, lập tức nảy ra ý hay, hét to: “Anh Khoát, qua đây, cứu mạng cái nào!”

 

Tiếng gọi này khiến Chương Vận Nghi và Trần Khoát bất ngờ chạm mắt nhau.

 

Lớp học ồn ào, nhưng dường như lại trở nên vô cùng yên lặng. Trần Khoát dùng một tay cầm chai nước suối, bình tĩnh bước tới: “Có chuyện gì?”

 

“Bài này chắc chắn là cậu làm được đúng không?” Tôn Khải Toàn khẳng định chắc nịch.

 

Trần Khoát liếc qua một cái, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-115.html.]

Tôn Khải Toàn cười hề hề: “Lại đây, chỉ giáo chút đi!”

 

Chương Vận Nghi thì cực kỳ bối rối. Rời đi hay ở lại đây?

 

“Đưa bút cho tôi.” Trần Khoát giơ tay.

 

Nghe câu này, cô theo phản xạ có điều kiện mà đưa cây bút trong tay ra, cùng lúc Tôn Khải Toàn cũng vậy.

 

Hai cây bút cùng xuất hiện trước mặt anh.

 

Chương Vận Nghi thầm kêu “ối” trong lòng, lúng túng định rút tay lại thì anh đã cầm lấy. Tay cô trống rỗng, ngạc nhiên nhìn anh.

 

Anh rất điềm tĩnh mà cúi xuống, những ngón tay thon dài cầm bút bắt đầu giải bài trên giấy nháp. Mỗi bước đều chi tiết, thỉnh thoảng lại dừng vài giây, như thể đang hỏi ai đó có hiểu không vậy.

 

Chương Vận Nghi cũng nhanh chóng tập trung lại, gạt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh. Cô muốn nhìn rõ từng bước trên giấy, từ từ dịch người lại gần hơn.

 

Hơi thở Trần Khoát thoáng khựng lại, anh có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của cô ngay sau tai mình.

 

Giải xong bài, chuông vào học cũng vang lên. Trần Khoát đưa cả giấy nháp, đề thi lẫn bút, nhét hết vào tay Chương Vận Nghi.

 

Chương Vận Nghi còn đang mải suy nghĩ, hiểu thì có hiểu, nhưng vài chỗ vẫn mơ hồ. Cô chưa kịp nhận ra có gì lạ, cứ thế cầm đống đồ trở về chỗ ngồi.

 

Tôn Khải Toàn ngơ ngác vài giây, vỗ trán một cái: “Khoan đã, anh Khoát, đó là giấy nháp của tôi mà, sao cậu lại đưa Chương Vận Nghi làm gì?”

 

Trần Khoát bình thản: “Vậy à.”

 

Chương Vận Nghi muộn màng nhận ra cô đã mang nhầm quyển nháp của Tôn Khải Toàn về.

 

Quyển nháp vẫn đang mở ở trang đó, thế là cô lấy quyển nháp của mình từ giá sách ra, chép lại từng bước giải chi tiết mà Trần Khoát đã viết.

 

Chép được một lúc, cô dừng lại, hơi thất thần.

 

Lật qua vài trang trong quyển nháp của mình, có không ít trang đầy chữ của anh.

 

Từ Thi Thi thấy cô vừa tập trung vừa lơ đãng, trong lòng hơi ngạc nhiên, tưởng cô đang đọc truyện gì đó, lập tức lén ghé lại nhìn. Nhưng chỉ thấy toàn công thức, cô nàng lại chán nản bỏ đi.

 

Sau khi chuông tan học vang lên, Chương Vận Nghi cầm quyển nháp đi tìm Tôn Khải Toàn. Chỗ ngồi của cậu ấy gần chỗ Trần Khoát, chỉ cách có hai bàn.

 

“Không cẩn thận cầm nhầm quyển nháp của cậu, xin lỗi nha.”

 

“Cậu khách sáo thế tôi không quen.” Tôn Khải Toàn cười. “Nhưng mà đúng là bài đó khó thật, cậu đã ghi lại bước giải chưa?”

 

Chương Vận Nghi giơ tay làm dấu OK.

 

Tôn Khải Toàn nghĩ một lúc, đề nghị: “Chương Vận Nghi, sau này môn tổ hợp khoa học tự nhiên mà cậu không hiểu thì cứ hỏi thẳng anh Khoát đi. Đảm bảo một phát ăn ngay. Không phải là tôi khoe đâu, chứ môn tổ hợp của cậu ấy là vô địch khối 12 luôn ấy.”

 

Chương Vận Nghi thầm nghĩ, đương nhiên là cô biết chứ, nhưng mà… Cô liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Khoát, chỉ thoáng thấy anh đeo tai nghe đọc sách. “Tớ biết cậu ấy cực kỳ giỏi, nhưng g.i.ế.c gà sao cần dùng đến d.a.o mổ trâu. Lần sau tớ vẫn tìm cậu thôi.”

 

Tôn Khải Toàn cười mắng: “Chị đại, cậu nói vậy là có ý gì? Nói rõ xem, ‘giết gà sao cần đến d.a.o mổ trâu’ là sao?”

 

“Chính là ý cậu nghĩ đấy.” Chương Vận Nghi không còn hứng đấu khẩu với cậu ấy nữa, nhanh chóng kết thúc: “Thôi, không nói nữa, đi đây.”

 

Phí Thế Kiệt sang chỗ Hà Viễn kiếm đồ ăn, tay cầm vài viên kẹo McVitie's, ném vào miệng nhai chóp chép. Về chỗ ngồi, thấy Trần Khoát đeo tai nghe, theo thói quen cậu ấy lại giơ tay tháo một bên tai nghe ra, định nghe ké nhạc. Nhưng đeo vào một lúc chẳng thấy gì, cậu ấy thắc mắc: “Không có tiếng à, vậy cậu nghe cái gì thế?”

 

Trần Khoát giật lại tai nghe đeo lên: “Cậu quan tâm tôi nghe cái gì làm gì.”

Loading...