Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:12:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật à.”
Trần Khoát cởi áo khoác ra, phủi sạch bụi, nhưng vẫn còn sót lại chút dấu vết. Anh liếc nhìn qua khóe mắt, thấy Chương Vận Nghi đang cầm chổi và ki hốt rác. Bóng dáng cô thoáng qua, nhưng giọng nói của cô vẫn vang lên rõ mồn một —
“Nhấc chân lên chút, chị Thi, hay là chờ tớ bế kiểu công chúa mới chịu hả?”
“Thẩm Minh Duệ, nếu cậu mà còn đá rác xuống gầm bàn tớ nữa thì đừng hòng sống qua tối nay!”
Anh bình tĩnh mặc lại áo.
…
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Trần Khoát cùng Phí Thế Kiệt thảo luận một bài toán nên làm chậm trễ mất vài phút, ra về muộn hơn. Trên đường về ký túc xá, Phí Thế Kiệt nhận ra hôm nay anh đi chậm hơn bình thường. Đang định giục thì đôi mắt tinh tường đã phát hiện phía trước không xa, Chương Vận Nghi và Đới Giai đang tíu tít nói gì đó, giọng nói vọng cả về phía sau.
“Chương —”
Phí Thế Kiệt vừa định gọi thì Trần Khoát đã nhanh tay hơn, bịt chặt miệng cậu ấy lại, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng gọi cậu ấy.”
Trong đầu Phí Thế Kiệt đầy dấu chấm hỏi, nhưng chỉ biết ậm ừ, bị bịt đến mức sắp ngạt thở, sắp bay lên trời đến nơi rồi.
Trần Khoát buông tay ra, dừng bước chân lại. Phí Thế Kiệt không còn cách nào khác, đành đứng lại cùng anh. Đợi đến khi con đường này dần vắng người, bóng dáng của Chương Vận Nghi cũng khuất hẳn, Phí Thế Kiệt mới tò mò hỏi: “Sao thế?”
Chẳng lẽ là cãi nhau à?
Nhưng hôm trước gọi điện thoại chẳng phải vẫn bình thường sao?
“Không có gì cả.” Giọng Trần Khoát trầm trầm, thoáng chút uể oải khó nhận ra. “Chỉ là có vài chuyện đã nói rõ rồi. Nếu cậu gọi cậu ấy nữa, thì cả tôi lẫn cậu ấy đều sẽ xấu hổ.”
Phí Thế Kiệt không hiểu: “Nói rõ ràng đi?”
“Chỉ là một hiểu lầm thôi.”
Giọng điệu Trần Khoát rất đều đặn, không chút d.a.o động nào, khó mà đoán được cảm xúc thật của anh. Anh nói như thể đó là chuyện chẳng liên quan gì đến mình: “Đừng để chuyện như hôm đó xảy ra nữa, không thích hợp, cũng không tốt lắm.”
Phí Thế Kiệt nghe mấy lời chẳng đầu chẳng cuối này thì hơi mù mịt: “Tôi không hiểu —”
“Không hiểu?” Ánh mắt vốn bình thản của Trần Khoát chợt sắc bén trong thoáng chốc, không rõ là đang nhắc nhở ai. Anh chậm rãi, từng chữ từng câu: “Cậu ấy đối với tôi, không có ý đó.”
Phí Thế Kiệt ngẩn ra, còn muốn hỏi thêm, nhưng với Trần Khoát, thừa nhận điều này trước mặt người thứ ba đã là giới hạn của anh rồi. Anh không muốn nói thêm, cũng mong không ai nhắc lại. Không phí lời nữa, anh sải bước đi tiếp.
Ánh trăng mùa đông lạnh lẽo chiếu xuống, phủ lên người anh, để lộ ra vẻ cô đơn.
Một người như Trần Khoát, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp thất bại. Anh thông minh, lại tập trung, kiên nhẫn hơn hẳn đám trẻ cùng trang lứa. Người lớn, thầy cô, bạn bè —ai cũng khen ngợi nhiều hơn chê bai. Ngay cả kỳ thi đại học khó nhằn, anh cũng vượt qua nhẹ nhàng.
Nhưng với chàng trai mười tám tuổi này, có lẽ chẳng có gì khó khăn hơn việc bị thất bại xấu hổ trước mặt cô gái mình thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-113.html.]
Phí Thế Kiệt định gọi anh lại, nhưng rồi im bặt. Cậu ấy thu hồi lại vẻ đùa cợt, chạy theo, khoác vai Trần Khoát, giả vờ như đoạn trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cố bảo vệ chút tự tôn đang lung lay của bạn thân.
-
Reng reng reng reng —
Khi chuông báo thức vang lên, Chương Vận Nghi thuần thục ấn tắt đi — đây đã trở thành trí nhớ cơ bắp rồi. Cô nằm ì trong chăn ấm thêm một lúc, rồi mới uể oải rời khỏi giường, tóc tai rối bù. Chải đầu, đánh răng, rửa mặt, mọi thứ vẫn như thường lệ, không có gì khác cả. Nhưng khi chuẩn bị ra ngoài, cô lại chợt nhớ ra, trong thói quen của mình còn có việc chào buổi sáng với Trần Khoát.
Hôm nay họ có gặp nhau không?
Gặp rồi thì nên nói gì đây?
Cô bước lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, mặt mày ủ rũ.
Vậy đấy, mối quan hệ giữa hai người không bao giờ có chuyện “quay về như trước” được cả. Cô không thể giả vờ như chưa có gì xảy ra, đối xử với anh như ngày xưa. Và cô nhận ra, bây giờ không phải là chuyện cô muốn hay không, mà là anh cũng đang tránh mặt cô.
Anh không muốn dính líu gì đến cô nữa, cô biết rõ.
Nhìn đồng hồ đã qua 6 giờ, cô đeo khăn quàng cổ, đứng dậy bước ra ngoài.
Cô chậm rãi xuống lầu, muộn hơn thường lệ khoảng năm phút, chắc là sẽ không gặp anh đâu.
Trần Khoát rời khỏi ký túc xá nam, cố ý nhìn đồng hồ. Anh ra ngoài muộn hơn năm phút so với thường ngày, chắc hẳn là cô đã đến sân tập hay chỗ nào đó rồi. Nghĩ vậy, anh kéo mũ áo lông vũ lên, vẻ mặt lạnh tanh, vô thức toát ra khí chất “người lạ chớ gần”.
Khi sắp đi ngang qua ký túc xá nữ, anh cúi đầu bước tiếp.
Mà đúng lúc này…
Chương Vận Nghi kéo khăn quàng cổ lên che mặt, nhẹ nhàng bước xuống bậc thang. Vừa mới đứng vững, đã suýt nữa thì đ.â.m sầm vào Trần Khoát đang cúi đầu không nhìn đường.
TBC
Cả hai đều giật mình sửng sốt.
Sau thoáng sững sờ, cả hai đều lúng túng, không ai ngờ rằng dù đã cố ý ra ngoài muộn năm phút, vậy mà vẫn đụng mặt nhau.
Hồi còn rất nhỏ, người ta còn có thể hét toáng lên: “Đồ thối tha, sau này tớ sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa!”. Nhưng khi lớn lên rồi, học được không ít thứ, trong đó chắc chắn có cả “thể diện”.
“Lớp trưởng.”
Chương Vận Nghi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thầm nhủ trong lòng: Mình trưởng thành, mình điềm tĩnh, mình nhẹ nhàng như mây, rồi nở một nụ cười tươi rói, vui vẻ nói: “Chào buổi sáng nha!”
Mức độ vui vẻ không thua gì mấy câu chúc kiểu như: “Chúc mừng bạn phát tài, chúc mừng bạn thành công”.
Trần Khoát liếc nhìn cô, bàn tay trong túi siết chặt lại, khẽ đáp: “Chào buổi sáng.”
Quả nhiên là cô không để trong lòng, quả nhiên là cô chẳng quan tâm, nên mới thoải mái như vậy. Anh nghĩ thầm, vừa bình tĩnh vừa nặng nề.