Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:12:26
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương Vận Nghi nhận lấy, khẽ nói lời cảm ơn.
Lúc cô đi về phía cửa trước để lên xe, anh lại mở miệng: “Về chuyện hôm qua, xin lỗi cậu. Tôi sẽ nói rõ với Phí Thế Kiệt, cậu ấy sẽ không đùa như vậy nữa, cũng sẽ không nói bậy với người khác. Tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu. Thật lòng xin lỗi.”
Sau khi nghe anh nói xin lỗi xong, khi nhớ lại cách gọi hôm qua, cô bỗng cảm thấy nó không còn quá gượng gạo nữa.
Cô mỉm cười gật đầu, có chút bất lực, không biết phải nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Cửa trước xe buýt đã mở, cô không nán lại thêm nữa, vẫy tay chào anh: “Lớp trưởng, tạm biệt, hai ngày nữa gặp lại ở trường nhé. Cậu cũng đi đường cẩn thận nha.”
Trần Khoát khẽ gật đầu, đứng yên nhìn theo cô bước lên xe buýt, thấy cô quẹt thẻ rồi đi vào trong, như đang tìm chỗ ngồi. May mà vẫn còn chỗ trống, nhưng tài xế khởi động xe khá đột ngột, khiến cô loạng choạng về phía trước. Anh vốn đứng yên một chỗ, nhưng theo phản xạ lại bước lên một bước, nhưng rồi chợt nhớ ra, anh đang ở ngoài xe, còn cô thì ở trong xe, nên lập tức dừng lại.
Chương Vận Nghi tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Ánh mắt cô xuyên qua lớp kính xe, chạm phải ánh mắt anh trong đêm tối. Chỉ trong chớp mắt, chiếc xe lăn bánh, bóng dáng anh nhanh chóng khuất dần khỏi tầm mắt, cô mới thu lại ánh nhìn, tựa lưng vào ghế, thở dài, trong lòng rối bời.
Trên trạm xe.
Sau khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Trần Khoát mới buông lỏng người, chân cũng có chút nhũn ra. Anh lùi lại một bước, tựa vào bảng quảng cáo phía sau, cúi đầu, khẽ thở dài một hơi.
Dưới ánh đèn bảng quảng cáo, anh giơ tay lên, nhìn món đồ chơi vẫn được anh siết chặt trong lòng bàn tay. Nhìn rất lâu.
Có cảm giác như cô đang an ủi anh vậy.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, đến khi điện thoại trong túi rung lên, kéo anh về thực tại. Anh lấy điện thoại ra, là cuộc gọi từ Phí Thế Kiệt. Hít sâu vài hơi, mùa đông ở Giang Châu thực sự rất lạnh, đứng ngoài trời lâu thế này, tay anh đã tê cứng, suýt bấm nhầm nút nghe. Anh áp điện thoại lên tai, giọng nói hào hứng của cậu bạn lập tức truyền đến: “Thế nào rồi? Vui không, vui không?!”
“Vui.” Giọng anh không khác gì thường ngày.
Nhờ có cuộc gọi này, anh mới nhớ ra, mình cũng phải về nhà rồi.
Anh đứng thẳng người, nhét món đồ chơi vào túi, vừa nói chuyện với Phí Thế Kiệt, vừa đi về phía ga tàu điện ngầm, lưng vẫn thẳng tắp, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Ha ha ha, tôi biết ngay mà!” Phí Thế Kiệt đã quên béng chuyện trưa nay, phấn khích hỏi: “Bữa tối là ăn cùng Chương Vận Nghi hả?”
“Ừ.” Trần Khoát đáp, “Đới Giai về trước rồi.”
Phí Thế Kiệt hét lên như con gà bị bóp cổ: “Hai người ăn riêng á?! Ăn gì thế?!”
Nghĩ đến chuyện này, cậu ấy lại cảm thấy hối hận, sớm biết bạn mình đi ăn tối riêng với Chương Vận Nghi, thì cậu ấy đã bớt chút tiền mua từ điển để góp vào, cho thằng bạn đi ăn một bữa thật hoành tráng rồi!
“McDonald's.”
Trần Khoát bước lên bậc cầu vượt, sải chân nhanh chóng đi về phía bên kia. Dòng xe cộ bên dưới chân anh vẫn hối hả, nhưng anh đi rất nhanh, đến mức Phí Thế Kiệt ở đầu dây bên kia cũng lờ mờ nghe thấy tiếng gió rít qua.
Phí Thế Kiệt ở nhà cả ngày, đang hào hứng muốn hỏi thăm thêm chi tiết. Nhưng trước khi cậu ấy kịp mở miệng, Trần Khoát đã cắt ngang: “Không nói nữa, tôi sắp vào ga tàu điện ngầm, phải qua cổng kiểm tra an ninh. Cậu ngủ sớm đi, mấy chuyện còn lại để về trường rồi nói sau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-111.html.]
“Được thôi!” Phí Thế Kiệt cười hớn hở, “Hôm nay bố đã hạ sốt rồi, ngày mai lại khỏe như vâm thôi!”
Trần Khoát hơi nhếch môi: “Cúp máy đây.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, anh bước xuống bậc cầu thang. Đột nhiên, từ xa vang lên một giọng nói: “Trương Vận Di! Đợi tớ với!”
Anh sững người, như thể có ai đó vừa nhấn nút tạm dừng trong cơ thể anh. Hơi thở anh chậm lại, ánh mắt khựng lại trong vài giây. Chỉ đến khi hai nhân viên văn phòng bước ngang qua, anh mới hoàn hồn. Hóa ra không phải cô. Nhưng dù vậy, anh vẫn vô thức quay đầu nhìn lại, chẳng thấy gì cả.
…
Chương Vận Nghi nắm lấy tay vịn trên xe buýt.
Vài trạm trước, cô đã nhường chỗ cho một phụ nữ mang thai. Đứng cũng không quá khó chịu, chỉ là thỉnh thoảng đầu óc cứ lơ lửng, suy nghĩ rối tung, nghĩ đủ thứ, rồi lại chẳng nghĩ gì cả. Đến một trạm trước nhà, cô bỗng cảm thấy xe buýt quá ngột ngạt, thế là không kịp chờ đến trạm cần xuống, cô đã vội bước xuống xe, hít sâu mấy hơi, chỉ ngửi thấy mùi không khí lạnh buốt.
Hình như hôm nay lạnh hơn mấy ngày trước.
Cô chậm rãi đi về phía nhà, khu chung cư gần như chẳng có ai đi dạo, rất thích hợp để chìm vào dòng suy nghĩ, nếu không có con mèo con bất thình lình nhảy ra dọa cô giật mình. Chung cư này đã xây nhiều năm, không được quản lý nghiêm ngặt như những khu mới, thế nên xung quanh có vài con mèo hoang. Được hàng xóm nuôi ăn đầy đủ, chúng đều béo múp míp cả.
Con mèo này không sợ người, thong thả đi theo cô như đang tản bộ vậy.
Chương Vận Nghi đột nhiên nảy ra trò nghịch ngợm, bất ngờ quay phắt lại, định dọa con mèo.
Kết quả là lại chẳng dọa được. Một người một mèo mắt to tròn nhìn nhau.
Chương Vận Nghi: “...”
Cô cảm thấy bản thân quá trẻ con. Nghĩ đến chuyện cho nó chút đồ ăn, cô bắt đầu nhớ xem ở nhà có gì mèo ăn được không. Nhưng khi cúi đầu, thấy mình vẫn đang cầm cái hộp sữa trống không trên tay, cô bỗng bật cười.
Chương Vận Nghi, mày đang làm trò gì thế?
Tiếng cười ấy lại khiến con mèo hoảng hốt chạy mất. Cô phì cười, nhưng sau đó lại bỗng thấy hụt hẫng khó tả.
TBC
Cô bước lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa, thay đôi dép bông bà nội tự tay làm, lộc cộc đi vào phòng khách. Bố mẹ đang trò chuyện, cô nghe lỏm được một chút. Đây cũng là thông lệ nhà cô, mỗi đầu năm mới, bố mẹ sẽ ngồi tính xem năm vừa rồi kiếm được bao nhiêu, tiêu hết bao nhiêu, còn dư lại bao nhiêu.
Họ chưa bao giờ cố ý giấu cô chuyện tiền bạc cả.
Bà Doãn lại đang phàn nàn: “Cũng chẳng mua gì nhiều, sao lại tiêu hết ngần ấy tiền chứ? Chắc chắn là tiền của em đã bị ma trộm mất rồi!”
Chương Chí Khoan im lặng, sợ chọc vào chỗ gài b.o.m của vợ, lại bị bà cắt bớt tiền tiêu vặt thì chết.
“Đám họ hàng thân thích nhà anh ấy, ai nấy cứ mở miệng ra là chê bai, nói anh làm công chức nhà nước là chắc chân, nhưng có phải vàng bạc gì đâu!” Bà Doãn càng nói càng bực. “Em mặc kệ, trước Tết anh phải đòi lại số tiền một vạn anh họ anh mượn đi!”
Chương Vận Nghi cố gắng tập trung tinh thần, định tham gia vào cuộc đối thoại đầy lửa khói này. Nhưng chưa kịp bước đến bàn trà, cô đã như bị sét đánh trúng, đờ đẫn đứng yên. Lần này là thật sự là sắp về chầu ông bà rồi.
A a a a a a cái bát cơm của cô!!!