Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:12:11
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Chương Vận Nghi rời đi, khách đến McDonald’s ngày một đông.

 

Trần Khoát vẫn ngồi một mình tại chỗ, đầu óc trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì cả. Đến mức khi có người bê khay đồ ăn đến hỏi: “Xin hỏi chỗ này có ai ngồi chưa?”, anh đã vô thức trả lời: “Có rồi.”

 

Chỗ này có người ngồi không?

 

Có, nhưng cô đã đi rồi.

 

Bất chợt, trong lòng anh nhói lên một cơn đau âm ỉ. Anh bối rối, vì đây là một cảm giác anh chưa từng trải qua. Lần này, nó đến chậm rãi nhưng lại cuồn cuộn như sóng lớn, còn mãnh liệt hơn cả lần trước nữa.

TBC

 

“Không có ai cả.”

 

Anh vội vàng gọi người kia lại, sau đó lúng túng đứng bật dậy, không còn do dự nữa mà lao ra khỏi cửa hàng, chạy thẳng một mạch. Rất mệt, nhưng cơn đau cũng dần tan biến. Đến khi nhìn thấy cô, thì nó đã hoàn toàn biến mất.

 

Khoảnh khắc đó, cả thế giới như mờ nhòe đi. Người ở trạm xe biến mất, âm thanh cũng im bặt, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ. Chương Vận Nghi có lời muốn hỏi, nhưng lại bị một cảm xúc khó hiểu chặn lại, khiến cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

 

Anh hơi nghiêng đầu, vụng về ho khẽ vài tiếng, rồi còn cố giải thích với cô: “Tôi không bị bệnh.”

 

Chỉ là lúc chạy đến đây quá vội, bị sốc hông, nên ho đến đỏ cả mặt.

 

Chương Vận Nghi cầm hộp sữa, nghe vậy thì lập tức khẽ mỉm cười: “Tớ biết mà.”

 

Cô còn chưa kịp hỏi anh đến đây làm gì, thì sau khi nhịp thở đã ổn định lại, anh đã nhìn cô chằm chằm, rồi đưa tay ra trước mặt cô, xòe lòng bàn tay ra. Trong tay anh là món đồ chơi trong phần ăn. “Cậu quên mang cái này đi này.”

 

Suốt quãng đường chạy đến đây, anh vẫn nắm chặt nó, lòng bàn tay còn in hằn dấu vết, đủ để thấy anh đã dùng sức đến mức nào.

 

Cô theo phản xạ mà muốn bật cười, nhưng lại cười không nổi. “Tớ không quên mang đi, cái này vốn là tặng cho cậu mà. Không phải là đã nói rồi sao.”

 

Trần Khoát mấp máy môi: “Tôi quên mất.”

 

Anh đành phải thu tay lại, buông xuống bên người.

 

Trần Khoát có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả những cảm xúc này quá xa lạ với anh, xa lạ đến mức anh không phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Vì vậy, anh lại chìm vào im lặng.

 

Chương Vận Nghi cũng không thúc giục anh.

 

Nhưng đúng lúc đó, chuyến xe buýt cô cần đi đã đến. Xe dừng lại vững vàng trước trạm, bánh xe lướt qua mặt đường, phát ra tiếng động khiến Trần Khoát bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn qua. Trong lúc trò chuyện, anh đã biết cô sẽ đi chuyến xe này. Bây giờ xe đã đến rồi, cô phải đi thôi.

 

Anh không thể tiếp tục ngăn cô về nhà được.

 

Như thể có một sự sắp đặt vô hình, tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở anh, dù những lời chưa nói ra kia không hẳn là sai, nhưng đây không phải lúc thích hợp để nói.

 

Cửa trước và cửa sau của xe buýt đều mở ra. Có người xuống, cũng có người lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-110.html.]

 

Trần Khoát nghĩ là cô sẽ đi. Nhưng đến khi cửa xe đóng lại và chiếc xe rời khỏi trạm, thì cô vẫn chưa đi, vẫn đứng đó nhìn anh, kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.

 

Hai người lặng lẽ đứng đó, hết chuyến xe này đến chuyến khác đi qua, thỉnh thoảng có hành khách tò mò liếc nhìn họ, một nam một nữ trẻ tuổi, trông có vẻ như đang cãi nhau. Cậu con trai cúi đầu, còn cô gái thì như đang giận dỗi, bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng cả tai.

 

Chương Vận Nghi uống hết hộp sữa, nhưng vẫn không đợi được anh lên tiếng lần nữa. Cô thở dài trong lòng, ngập ngừng hỏi nhỏ: “Cậu có muốn mặc áo vào trước không?”

 

Câu này, thực ra cô đã định nói từ nãy rồi.

 

Thời tiết lạnh như vậy, anh chạy đến đây chắc chắn đã toát mồ hôi, dù có khỏe đến đâu cũng không thể tùy tiện như vậy được.

 

Trần Khoát sững sờ trong giây lát, còn tưởng mình nghe nhầm. Áo? Áo gì?

 

Áo khoác phao của anh vẫn đang vắt trên cánh tay. Thời tiết thế này mà anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay, vậy mà vẫn không hề cảm thấy lạnh. Cô vừa dứt lời, anh còn chưa kịp nghĩ rõ ý cô là gì, đã lập tức mặc áo khoác vào ngay.

 

Chương Vận Nghi lại lén liếc nhìn hàng cúc trên cổ áo dài tay của anh, rồi ngây người ra.

 

Là anh sao?

 

Chắc là anh nhỉ?

 

Thật ra cô đã không còn nhớ rõ mấy cái cúc trên người người tuyết kia trông như thế nào nữa, nhưng trực giác lại rất mạnh mẽ, đó chính là anh.

 

Tất cả đều có dấu vết để lại, chỉ là cô đã bỏ lỡ.

 

Ngốc thật đấy.

 

Người ngốc không chỉ là anh, mà còn là cô nữa.

 

Trái tim Trần Khoát dần bình tĩnh lại, ánh mắt anh dừng trên gương mặt cô, rồi trượt xuống bàn tay đang nắm chặt hộp sữa đến mức có chút căng thẳng.

 

Anh đã khiến cô khó xử rồi, đúng không?

 

So với bối rối, thì lúc này anh cảm thấy thất bại nhiều hơn.

 

Nên một vừa hai phải thôi, Trần Khoát.

 

“Hình như xe của cậu đã đến rồi.” Anh thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về hướng xe buýt đang chạy đến. Cách một đoạn, anh thấy chuyến xe mà cô chờ đang dần dừng lại, bèn lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu chẳng khác gì bình thường: “Đi đường cẩn thận nhé.”

 

Chương Vận Nghi khẽ “ừ” một tiếng, có chút vội vàng mà lấy thẻ xe buýt ra, nhưng không cẩn thận làm rơi xuống đất, ngay dưới chân anh.

 

Trần Khoát sững lại một chút, rồi cúi người nhặt lên.

 

Cả hai không để ý, đầu ngón tay lướt nhẹ qua nhau, như có một dòng điện chạy qua, khiến cả hai đều lập tức thu tay lại. Anh cố kìm nén cảm giác như bị kim châm ấy, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nhặt tấm thẻ lên rồi đưa cho cô một cách thản nhiên: “Xe đã đến rồi.”

Loading...