Mặt trời dần lặn xuống.
Chương Vận Nghi và Trần Khoát chậm rãi bước khỏi khu vực bảo tàng. Xung quanh chỉ hai họ, nơi quá vắng vẻ, nhưng cũng nhiều cửa hàng dọc đường. Cả hai câu câu mà trò chuyện, trong lòng đều mang tâm sự riêng.
Cứ để mặc hiểu lầm tiếp diễn mãi là phong cách của Chương Vận Nghi.
Cô chỉ đang trăn trở suy nghĩ, thế nào để giải thích rõ ràng, giảm thiểu tối đa tổn thương dành cho .
Chỉ tiếc là, dù sống hai kiếp, cô cũng từng kinh nghiệm . Những mối quan hệ mà cô cảm thấy nhàm chán, khi rời cô luôn dứt khoát. Những cô cảm tình, cô cũng bao giờ ngần ngại từ chối. Trần Khoát là một ngoại lệ.
Bởi vì cô rõ, chính cô là chủ động tiếp cận .
Nếu cô vẫn giữ cách như kiếp , thì sẽ bao giờ những suy nghĩ vượt quá tình bạn với cô.
Anh giống bất kỳ ai cô từng gặp đây.
Cô cần đối xử cẩn thận hơn.
thật sự là khó quá. Nghĩ đến đây, cô lén nghiêng đầu vài . Anh vẫn còn quá non nớt, kể từ khi bước sang tuổi mười tám thì mới đầy một tháng.
Trần Khoát nhận ánh mắt của cô. Bình thường, nếu cô , cũng sẽ . lúc , chỉ thể cố nhịn.
Những cảm xúc rối ren cứ kéo qua kéo trong lòng .
Anh nên phản ứng như thế nào đây?
Lý trí mách bảo rằng bây giờ lúc để yêu đương. Thành tích của cô vẫn định, kết quả kỳ thi cuối kỳ sắp tới còn rõ . Hiện tại, quan trọng nhất vẫn là tập trung việc học.
là một lý trí ?
TBC
Chỉ còn vài ngày nữa là đến tháng 2, còn bốn tháng nữa là thi đại học …
Chương Vận Nghi lặng lẽ thở dài. Khó, khó quá, khó đến mức cô thà một trăm đề tổ hợp khoa học tự nhiên còn hơn giải quyết chuyện .
Sau khi cô thu hồi ánh mắt chăm chú , Trần Khoát lặng lẽ liếc cô. Chắc hẳn là cô đang lạnh, gần như nửa khuôn mặt đều giấu trong lớp áo. Tay ở trong túi vô thức khẽ động.
Hai cứ thế cúi đầu suốt mười mấy phút, cuối cùng cũng thấy một dãy cửa hàng ven đường.
“Cậu uống gì?” Trần Khoát chủ động phá vỡ bầu khí im lặng. “Bên quán McDonald's kìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-108.html.]
Chương Vận Nghi lắc đầu ngay lập tức. “Không , chỗ đó ồn lắm.”
Trần Khoát thấp giọng đáp một tiếng, gần đó cũng Starbucks. “Vậy uống cà phê ?”
“Thôi, vẫn là McDonald's .” Dù tối nay chắc chắn sẽ mất ngủ, nhưng bây giờ cô thật sự uống cà phê chút nào.
“Được.”
Trần Khoát , mở cửa cho cô, đợi cô trong mới theo . “Cậu cứ tìm chỗ , sẽ gọi món. Cậu ăn gì?”
“Để tớ cho.” Chương Vận Nghi vội vàng .
“Để cho.” Giọng tự nhiên. “Cũng như cả thôi.”
Câu gần như trở thành câu cửa miệng của . Mỗi tranh trả tiền, đều như . Trước đây cô để tâm, nhưng hôm nay xong, Chương Vận Nghi chỉ gào lên trong lòng: Trời ơi, mà giống chứ!!!
Cô lập tức phản đối: “Không ! Hôm nay là tớ trả, đừng tranh với tớ!”
Trần Khoát thấy cô kiên quyết như , đành gật đầu. “Vậy cũng .”
“Cậu ăn gì?” Cô đoán phản ứng của , lập tức ngay: “Không bảo ăn, ít nhất thì cũng gọi một món.”
Trong miệng thứ gì đó để nhai, bầu khí sẽ bớt ngượng ngập hơn, thế nên nhiều chuyện nhất là bàn ăn.
Trần Khoát: “……”
Anh cảm thấy hôm nay cô gì đó lạ lạ, nhưng vẻ mặt và giọng điệu đáng yêu vô cùng. “Vậy thì, burger nướng ?”
“Được!”
Chương Vận Nghi giao nhiệm vụ tìm chỗ cho vội vàng chạy xếp hàng gọi món. McDonald's lúc nào cũng đông khách, nhất là hai quầy phía . Cô xếp hàng, tập trung nghiên cứu xem gọi thế nào thì sẽ tiết kiệm nhất.
Anh chỉ gọi burger nướng.
Còn cô thì ăn khá nhiều món, ăn khoai tây giòn, cánh gà, cả McNuggets…
Có nên gọi thêm một cây kem nhỉ?
Cô cầm điện thoại, mở máy tính lên tính thử. kịp kết quả, thì cô tự cảm thấy buồn . Chương Vận Nghi, rốt cuộc thì mày đang gì chứ? Bây giờ quan trọng là ăn ?