Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:11:21
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước kỳ thi cuối kỳ, Chương Vận Nghi rất muốn Đới Giai nhanh chóng vượt qua được nỗi buồn thất tình, nên bèn hẹn cô ấy đi bảo tàng chơi. Đúng lúc đó, Phí Thế Kiệt lại vô tình nghe được, đôi mắt xoay tròn, nói rằng cậu ấy và Trần Khoát cũng định đi, bốn người có thể đi chung luôn.

 

Chương Vận Nghi cảm thấy ý tưởng này cũng không tồi, sau khi bàn bạc với Đới Giai xong rồi đồng ý ngay.

 

Thế nhưng bây giờ, khi chuyến đi bảo tàng chỉ còn một ngày nữa, cô lại vô cùng hối hận. Người trưởng thành không giỏi xử lý chuyện tình cảm hơn trẻ vị thành niên bao nhiêu, ít nhất thì cô cũng không thể đối mặt với Trần Khoát một cách bình thường được nữa.

TBC

 

Trong nhà chỉ có mỗi một mình cô, bố mẹ vẫn đang tăng ca ở cơ quan.

 

Cô vào bếp luộc sủi cảo, vừa chờ nước sôi, vừa nhắn tin trò chuyện với Đới Giai.

 

Nhắn được vài câu, Đới Giai cũng nhận ra cô đang mất tập trung, lời lẽ lộn xộn. Thế là dứt khoát bấm gọi điện thoại, “Thực ra cũng không có gì to tát cả, ngày mai không đi bảo tàng cũng được. Dù sao thì Phí Thế Kiệt cũng bị ốm rồi, để tớ nói với cậu ấy một tiếng không đi nữa là xong.”

 

Chương Vận Nghi kẹp điện thoại giữa vai và tai, vớt sủi cảo trong nồi ra, đặt lên bàn ăn. Không biết đang giận dỗi với ai, cô điên cuồng đổ dấm vào chén con.

 

“Không ổn lắm.” Cô nói, “Ban đầu đã hẹn đi bảo tàng rồi mà, cậu cũng rất mong chờ không phải sao?”

 

Sao có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà hủy một kế hoạch đã lên từ lâu được chứ?

 

“Vậy thì...” Đới Giai suy nghĩ một chút, “Hay là tớ nói với Phí Thế Kiệt là chúng ta không đi, nhưng chúng ta vẫn đi?”

 

“Nếu lỡ gặp phải họ thì sao?” Chương Vận Nghi bật cười bất lực, cắn một miếng sủi cảo, “Vẫn cứ đi đi, đã đồng ý rồi mà, thất hứa… không hay lắm đâu.”

 

Đới Giai thở dài, “Vậy cũng được, thực ra Phí Thế Kiệt cũng chưa chắc đã đi đâu.”

 

Vậy mà cô ấy lại bỗng vô thức nghĩ đến một chuyện, nếu Phí Thế Kiệt không đi, chẳng phải cô ấy sẽ trở thành con kỳ đà duy nhất sao?

 

“Họ đi hay không là chuyện của họ, tớ không muốn thất hứa đâu.”

 

Chương Vận Nghi nói đến đây thì ngập ngừng. Cô từng nghĩ rằng đến khi hai, ba mươi tuổi, nhất định là bản thân sẽ vô cùng lý trí và điềm đạm, nhất định có thể làm chủ mọi thứ. Nhưng thực tế thì không phải vậy, thậm chí cô còn trở nên do dự hơn trước nữa.

 

Năm mười bảy tuổi, gặp chuyện khó xử chỉ muốn c.h.é.m đứt một lần cho xong, bây giờ lại sợ người bên kia sẽ bị tổn thương.

 

Kế hoạch đi bảo tàng vẫn không thay đổi. Sau khi cúp máy, Đới Giai ngồi trước bàn học, vừa đeo tai nghe đọc sách, vừa sắp xếp lại tâm trạng.

 

Trong đài phát thanh, giọng nữ dịu dàng như dòng nước chảy, “Bạn có tin không? Khi yêu hoặc thích một ai đó, bản năng của bạn là trân trọng, là bảo vệ, chứ không phải làm tổn thương.”

 

Động tác lật sách của Đới Giai chợt khựng lại.

 

Cô ấy rút một cây bút từ ống cắm ra, nghiêm túc viết lại câu nói này vào nhật ký.

 

Cô ấy sẽ luôn luôn nhắc nhở bản thân mình.

 

Một lần chưa đủ, thì viết một trăm lần, một nghìn lần.

 

-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-106.html.]

 

Hôm sau, trời hiếm khi quang đãng, nhiệt độ cũng ấm lên đôi chút. Mặc dù Phí Thế Kiệt đã gọi điện từ trước nói rằng không thể đi bảo tàng, nhưng Trần Khoát vẫn ăn trưa xong rồi bắt xe đến nhà cậu ấy.

 

“Vẫn chưa hết sốt à?”

 

Trần Khoát không đến tay không, mà còn mang theo một cốc ca cao nóng cho Phí Thế Kiệt.

 

Phí Thế Kiệt vừa nhận lấy đã định uống, “Vừa dùng nhiệt kế điện tử đo xong, chắc là cũng đỡ rồi.”

 

“Tạm thời cậu đừng uống vội.” Trần Khoát hỏi, “Nhà cậu có nhiệt kế thủy ngân loại thường không? Bố mẹ tôi đều dùng loại đó.”

 

“Chắc là có.”

 

“Tìm đi, đo lại lần nữa, đừng lề mề.”

 

Phí Thế Kiệt đành phải đứng dậy, lục lọi trong hộp thuốc gia đình, tìm được một cây nhiệt kế rồi kẹp dưới nách. Phải chờ mấy phút, cậu ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cốc ca cao nóng hổi mà không được uống.

 

Nhớ đến chuyện hôm qua, cậu ấy bật cười, “Cậu với Chương Vận Nghi có hẹn với nhau trước không đấy? Hôm qua cậu ấy vừa cho tôi một cốc trà sữa, hôm nay cậu lại mang đồ uống tới.”

 

Trần Khoát đang xem đơn thuốc của cậu ấy, vừa nghe thấy tên cô thì khựng lại, hàng chữ nhỏ chi chít cũng chẳng thể lọt vào mắt nữa. Anh ho nhẹ một tiếng, “Hai người gặp nhau ở đâu?”

 

“Còn ở đâu được nữa? Trường học chứ đâu.”

 

“Chỗ nào trong trường?”

 

Phí Thế Kiệt chậc một tiếng, “Cậu đang tra hộ khẩu à? Siêu thị trong trường, tôi đi lấy nước nóng, tình cờ gặp cậu ấy với Đới Giai đang pha trà sữa.”

 

“Không nói chuyện về kỳ thi đấy chứ?”

 

Từ cái đêm nghe cô nói rằng áp lực học tập khiến cô không vui, Trần Khoát đã để tâm đ ến chuyện này rất nhiều.

 

Nếu không phải là đang kẹp nhiệt kế, thì Phí Thế Kiệt thực sự muốn lấy gối ném vào người anh, “Bố cậu thi Tiếng Anh thê thảm như thế, cũng không thấy cậu quan tâm lấy một câu, cậu vẫn còn là người sao?” 

 

Trần Khoát chẳng mấy quan tâm, “Cậu thi kém là chuyện bình thường mà.”

 

Phí Thế Kiệt: “...”

 

“Đừng nhắc đến chuyện thi cử với cậu ấy.” Trần Khoát nói, “Có vài chuyện cậu không biết, dù sao thì sau này chú ý một chút là được.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Chuyện cậu không cần biết.”

 

Phí Thế Kiệt tức cười, “Mau biến đi, lo mà đi hẹn hò của cậu đi.”

 

“Vẫn còn sớm.”

Loading...