Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:11:09
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương Vận Nghi trợn mắt chấn động: “Bạn, bạn gái?”
“Chắc là vậy ha?” Đới Giai gặm gặm đầu đũa, từ tốn nói: “Cậu ấy cực kỳ thiên vị cậu, hoàn toàn khác với cách đối xử với bọn tớ.”
“……?”
Chương Vận Nghi mất sạch khẩu vị, chẳng còn muốn ăn gì nữa. Cô chỉ im lặng nhìn Đới Giai ăn mì, cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi thêm chi tiết. Càng hỏi, lòng cô càng trĩu nặng, nhưng vẫn muốn giãy giụa lần cuối: “Có khi nào là các cậu nghĩ nhiều quá không? Lớp trưởng với tớ chắc không có đâu…”
“Vậy tại sao Phí Thế Kiệt lại không gọi tớ là chị dâu chứ?”
Đới Giai hỏi ngược lại, nhưng ngay sau đó, cô ấy cũng tự rùng mình vì chính giả thiết này, nổi hết cả da gà. Vội vàng xua tay thanh minh: “Chương Vận Nghi, cậu đừng hiểu lầm! Tớ thề là cả đời này tớ không bao giờ có ý gì với lớp trưởng đâu! Tớ không thích kiểu người như cậu ấy!”
Nghe vậy, Chương Vận Nghi muốn cười mà cười không nổi, chỉ có thể bình tĩnh nhắm mắt lại, thật sự cảm thấy mình sắp đi đời nhà ma rồi.
Lúc hai người rời khỏi quán ăn, trời đã tối hẳn. Họ đi đến trạm xe buýt. Sau kỳ thi cuối kỳ, khối 10 và khối 11 sẽ được nghỉ đông ngay, khối 12 cũng sẽ được nghỉ mấy ngày rồi mới quay lại học tiếp. Ngôi trường vốn nhộn nhịp bỗng chốc trở nên trống vắng hẳn.
Chương Vận Nghi và Đới Giai không đi chung tuyến xe buýt.
Thấy tâm trạng cô quá ủ rũ, Đới Giai mím môi, nhỏ giọng an ủi: “Thật ra cũng không có gì đâu mà. Nếu cậu không thích lớp trưởng thì cứ nói thẳng với cậu ấy, không sao cả.”
Nhưng là bạn thân, Đới Giai cảm thấy Chương Vận Nghi đối với Trần Khoát không giống với những người khác, thực sự là rất khác, hơn nữa còn là kiểu khác từ tận trong lòng.
TBC
Dù vậy thì cô ấy vẫn không thể nói ra, bởi vì cô ấy chỉ là người ngoài cuộc, không phải là nhân vật chính. Cô ấy không thể tùy tiện làm ảnh hưởng đến bạn mình được.
Chương Vận Nghi thở dài một hơi, lòng rối như tơ vò.
Giây phút này, so với phiền não, thì cô càng không biết phải làm sao hơn.
Xe buýt cô đi đến trước. Hôm nay vận may khá tốt, còn nhiều chỗ trống. Cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, uể oải vẫy tay chào Đới Giai ở trạm xe buýt. Không hiểu sao, khi ánh mắt cô xuyên qua lớp kính, hình ảnh hiện lên trong đầu lại là cảnh Đới Giai khóc đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi xổm xuống đầy bất lực.
Xe buýt lăn bánh, lướt qua từng con phố của thành phố, cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi lại phía sau.
Tất cả những chuyện có liên quan đến Trần Khoát trong học kỳ này, từng chuyện từng chuyện, từng khung hình từng khung hình, lại hiện lên một cách rõ ràng trong tâm trí cô.
Càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng bất an. Mắng bản thân không được, mắng Trần Khoát cũng không xong, chỉ có thể mắng ông trời.
Cái kiếp sống lại chó má này a a a!
-
Cùng lúc đó.
Trần Khoát và Vương Tự Nhiên vội vàng ăn tối ở McDonald's xong thì lập tức chạy thẳng đến “Ngôi nhà hạnh phúc”. Hôm nay ở đó đông người, không ít người vừa chơi game vừa phì phèo thuốc lá, khói mù mịt đến mức cay mắt. Hai người bọn họ lại ghét mùi thuốc lá, nên đành phải cắn răng bỏ tiền thuê phòng riêng.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Trần Khoát vẫn còn lo lắng cho Phí Thế Kiệt bị ốm, dựa lưng vào ghế thoải mái gửi tin nhắn: [Đã đỡ hơn chưa? Đã uống thuốc chưa?]
Chờ một lúc, Phí Thế Kiệt mới lề mà lề mề trả lời. [[Hình ảnh]]
Trần Khoát nhìn lướt qua, không nhịn được mà bật cười, tiện tay kéo Vương Tự Nhiên lại xem hình ảnh cùng luôn.
Trong ảnh, Phí Thế Kiệt đã cuộn tròn trong chăn, trán dán miếng hạ sốt, còn giơ tay làm dấu “V” trước ống kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-105.html.]
Vương Tự Nhiên suýt chút nữa phun nước: “Cậu ấy bị sốt cao à?”
Trần Khoát lướt lại đoạn tin nhắn trước đó: “Đo rồi, chưa đến 38 độ.”
“……”
Vương Tự Nhiên lập tức giật lấy điện thoại của anh, gõ một câu: [Cậu bị sốt không phải vì bệnh, mà là vì cô đơn…]
Trần Khoát ngay lập tức giật lại điện thoại, nhìn thấy dòng tin nhắn kia mà mắt muốn hoa luôn. Không hiểu sao hai cái tên này bị cái gì, từ hồi cấp hai đã thích gửi mấy kiểu tin nhắn quái đản bằng ngôn ngữ sao Hỏa để chửi nhau, đến giờ vẫn chưa bỏ, cứ hễ không vừa ý là lại xổ ra vài câu. Không chừng lên đại học vẫn vậy nữa.
Phí Thế Kiệt: [Cậu mới là đồ cô đơn ấy.]
Phí Thế Kiệt: [Kẻ cướp điện thoại của anh Khoát tôi, dù ở đâu cũng phải diệt trừ!]
Trần Khoát thấy Phí Thế Kiệt vẫn còn sức để đấu võ miệng với Vương Tự Nhiên thì biết ngay cậu ấy thực sự không phải bị sốt, mà là quá cô đơn. Nhắc nhở cậu ấy nghỉ ngơi sớm rồi anh thoát khỏi giao diện tin nhắn.
Vương Tự Nhiên vẫn chưa thấy đã, còn muốn trổ tài thêm vài câu tiếng Anh thật đau đầu để trêu tức tên mập kia.
Trước khi thu hồi ánh mắt, cậu ấy đã vô tình liếc thấy màn hình khóa của Trần Khoát.
Là một bức ảnh rất kỳ lạ.
Hình như chụp trước một bồn hoa, trong ảnh có cành lá phủ một lớp tuyết mỏng, một người tuyết nhỏ, và một bàn tay. Chủ nhân của bàn tay đang chạm vào cái bụng tròn vo của người tuyết.
Nhưng bức ảnh chụp khá mờ, chẳng có tí thẩm mỹ nào cả.
“Cậu để màn hình khóa này à…” Vương Tự Nhiên buột miệng, “Trông hơi xấu đó, đổi sang cái khác đi.”
Trần Khoát lập tức tắt màn hình đi, úp điện thoại xuống bàn, liếc cậu ấy một cái, “Liên quan gì cậu, không đổi đấy.”
Vương Tự Nhiên dồn hết tâm trí vào máy tính, vào game rồi thì chẳng thèm để ý nữa. Cậu ấy đeo lại tai nghe đang đeo hờ trên cổ, hối thúc: “Cậu mau nhanh lên, đừng có lề mề nữa!”
Hai người vốn rất coi trọng kỳ thi cuối kỳ nên dạo này chỉ tập trung ôn tập.
Tính ra đã hơn nửa tháng rồi chưa chơi game, hôm nay được thả lỏng một chút, tay cũng ngứa ngáy khó chịu.
Trần Khoát chậm rãi vào game, theo kịp nhịp độ của cậu ấy. Có vẻ như học sinh cả nước đều đã được nghỉ đông, hôm nay trải nghiệm chơi không mấy tốt. Anh chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, chống cằm, cố gắng kiềm chế tâm trạng buồn bực.
Tay kia đút vào túi áo, chạm vào mấy quả quýt nhỏ, hàng mày đang nhíu lại cũng giãn ra.
Tâm trạng bỗng chốc chẳng còn tệ nữa.
Anh bóc vỏ quýt, Vương Tự Nhiên có khứu giác cực nhạy đã lập tức ngửi thấy mùi hương tươi mát của quả quýt. Cậu ấy quay đầu nhìn sang, suýt nữa thì tưởng mình bị hoa mắt, Trần Khoát vốn rất hiếm khi ăn trái cây, lại đang bóc quýt. Đột nhiên cũng cảm thấy khát nước. Âm thanh trong tai nghe vọng ra, nhưng mắt Vương Tự Nhiên vẫn nhìn chăm chú vào màn hình. Tay thì vươn về phía Trần Khoát, “Biết điều thì chia tôi ít đi.”
Vài giây sau, cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh, cậu ấy không thèm cúi đầu nhìn mà định ném thẳng vào miệng.
May mà kịp thời nhận ra có gì đó sai sai, hạ tay xuống nhìn thử, cuối cùng phát hiện trong tay mình là vỏ quýt.
Cậu ấy tức điên lên. Trẻ con, quá trẻ con rồi!
Trần Khoát khẽ nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt: “Cho cậu cái này đã là tốt lắm rồi.”