Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Về Năm Mười Bảy Tuổi - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:10:35
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người ta phải biết đặt mình vào vị trí của người khác. Ít nhất thì, nếu có ai đó hỏi cô “mười trừ ba bằng mấy”, cô nói khô cả họng mà người ta vẫn nhìn cô bằng ánh mắt trong veo ngây ngốc, thì chắc chắn nắm đ.ấ.m của cô sẽ siết chặt lại mất.

 

Nhưng tình huống bây giờ lại khác, lớp trưởng chủ động đến hỏi cô, đẩy học sinh giỏi ra ngoài, cô đâu có bị điên mà từ chối chứ?

 

“Bài này, còn bài này nữa...” Chương Vận Nghi vẫn khách sáo một chút, “Nếu cậu bận thì thôi, tớ có thể hỏi Hàn Minh cũng được.”

 

Tìm Hàn Minh mà không tìm anh sao?

 

Trần Khoát cau mày, thấy bàn của Từ Thi Thi không có ai, lập tức bước qua, kéo ghế ngồi xuống, “Tôi có rảnh.”

 

Chương Vận Nghi lập tức đưa bút và giấy nháp ra, dẹp bỏ mọi tạp niệm, tập trung xem anh giải bài.

 

Có lẽ Trần Khoát là nam sinh sạch sẽ nhất lớp, tóc anh lúc nào cũng gọn gàng, ngón tay cũng vậy, hơi thở cũng rất nhẹ nhàng. Khi giảng bài, anh rất nghiêm túc, nhưng khuôn mặt không hề có biểu cảm thừa thãi nào cả. Cô cảm thấy, nếu anh không khởi nghiệp mở công ty làm ông chủ, thì anh thật sự rất hợp làm giáo viên, biết đâu có thể trở thành giáo viên ưu tú cũng nên.

 

Chương Vận Nghi đi theo dòng suy nghĩ của anh, chẳng mấy chốc, hai người càng ngồi càng gần nhau. Cô sẽ đặt câu hỏi khi có chỗ chưa hiểu.

 

TBC

Anh sẽ suy nghĩ vài giây, rồi kiên nhẫn giải thích cho cô.

 

Giọng nói trầm ổn của anh, giọng nói thanh thoát của cô, hòa quyện vào nhau, nghe hòa hợp lạ thường.

 

Từ Thi Thi vừa sạc xong túi chườm nóng, ôm lấy bước vào lớp, thấy cảnh này thì lập tức dừng chân, không đi tiếp nữa. Cô ấy tựa vào bàn của Thẩm Minh Duệ, lúc thì nhìn Chương Vận Nghi, lúc thì dùng ánh mắt quan sát sau gáy của Trần Khoát, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Thấy còn khoảng mười mấy phút nữa mới đến giờ tự học buổi tối, cô ấy huých vào Thẩm Minh Duệ đang mải mê chat với bạn trên mạng một cái: “Ra ngoài với tớ một lát đi.”

 

Thẩm Minh Duệ đang vui vẻ, từ chối: “Không.”

 

Từ Thi Thi mất kiên nhẫn: “Cho cậu một phút.”

 

Thẩm Minh Duệ kêu khổ không ngớt, vò đầu bứt tóc, cầm lấy điện thoại, miễn cưỡng đi theo cô ấy ra ngoài. Cậu ấy còn lèm bèm: “Chị Thi, đừng có ỷ vào việc tôi dung túng cho cậu và chị đại không có giới hạn mà suốt ngày đổi cách hành hạ tôi vậy chứ?”

 

Hai người đứng ngoài hành lang.

 

Cửa sổ lớp học đóng kín, chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài khiến mặt kính phủ một lớp sương mờ, từ bên ngoài nhìn vào, cảnh vật bên trong trở nên vô cùng mơ hồ.

 

Từ Thi Thi ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Thẩm Minh Duệ ghé sát lại, hạ giọng như đang thực hiện một phi vụ bí mật: “Cậu có thấy điều gì đó kỳ lạ không? Lớp trưởng với Chương Vận Nghi ấy.”

 

Thẩm Minh Duệ vẫn đang nhắn tin, không thèm ngẩng đầu lên: “Kỳ lạ chỗ nào?”

 

“Nếu mà tôi biết thì đã không cần tìm cậu thảo luận nữa rồi.” Từ Thi Thi bực bội.

 

“……” Bị cô ấy nhìn chằm chằm, Thẩm Minh Duệ đành phải cất điện thoại, bước đến gần cửa sổ, tiện tay lau lau kính, nhìn vào trong, lười biếng đáp, “Không phải rất tốt sao? Một người giảng, một người nghe, đúng là hòa hợp mà.”

 

Từ Thi Thi phản bác, “Cậu đã từng thấy lớp trưởng giảng bài cho ai bao giờ chưa? Cậu ấy từng giảng cho cậu chưa?”

 

Thẩm Minh Duệ hiểu ngay hàm ý của cô ấy, ngạc nhiên quay sang nhìn, “Ý cậu là sao? Là cái mà tôi đang nghĩ sao?”

 

Từ Thi Thi bị hỏi đến chóng mặt, “Cậu nói xoắn cả lưỡi rồi đấy!”

 

“Tôi đã hiểu rồi.” Thẩm Minh Duệ lại nhìn vào trong lớp một lần nữa, nhún vai, lầm bầm, “Cậu đừng nói chứ, nhìn thế này thật sự có chút… ê không được nha! Chị Thi, tư tưởng không lành mạnh của cậu đang lan sang tôi đấy.”

 

Từ Thi Thi tức đến mức đuổi theo đánh cậu ấy.

 

Đánh xong, thở hổn hển, cô ấy vẫn không yên tâm hỏi lại: “Thật sự là do tớ suy nghĩ lệch lạc sao?”

 

Thẩm Minh Duệ hết nói nổi, “Cậu có vấn đề lớn đấy! Nghi ngờ anh Khoát của tôi sao? Tôi nói luôn, không thể nào! Sao cậu không nghi ngờ Hàn Minh đi?”

 

Từ Thi Thi trợn trắng mắt: “Làm ơn đi, Hàn Minh còn chưa tới một mét tám, nếu chị đại nhà cậu mà nghe thấy cậu nói thế, thì tối nay cậu khỏi sống yên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-103.html.]

 

“Đúng thật.” Thẩm Minh Duệ làm bộ trầm tư suy nghĩ, “Hình như Hàn Minh lùn hơn tớ khá nhiều. À mà tôi cao 1m82 đấy.”

 

Từ Thi Thi: “……”

 

Trong lớp học, Trần Khoát đã vô thức viết đầy một trang nháp, miệng cũng hơi khô, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Còn chỗ nào chưa hiểu không?”

 

“Hiểu rồi.” Cô vội vàng gật đầu.

 

Trần Khoát nuốt nước bọt, giọng cũng hơi trầm, “Thật sự hiểu rồi sao?”

 

Anh muốn nói với cô rằng, trước mặt anh không cần cố gắng gồng mình làm gì. Nếu cô chưa hiểu, chắc chắn không phải lỗi của cô, mà là do anh giảng chưa rõ ràng.

 

Chương Vận Nghi không nhịn được cười, cô thò tay vào ngăn bàn lấy ra mấy quả quýt đường, nhét vào tay anh, “Hiểu rồi, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.” Cô chỉ vào đầu mình, “Hàng, đã được nhận vào đây rồi.”

 

Mùa đông, trái cây khác có thể tạm gác lại, nhưng quýt đường nhất định phải ăn.

 

Cô đặc biệt thích ăn, trong ký túc xá còn nguyên một giỏ, bạn bè cùng phòng cũng bị cô cho ăn không ít.

 

Trần Khoát lại bị cô nhét quýt cho, mấy quả hôm qua cô đưa vẫn chưa ăn hết, nhưng anh vẫn lặng lẽ nhận lấy, bỏ vào túi áo, căng phồng lên.

 

-

 

Kỳ thi cuối kỳ đến gần, học kỳ một của lớp 12 cũng sắp kết thúc.

 

Thi xong môn cuối cùng, Chương Vận Nghi như mất hết sức sống, mặt mày chán chường. Học sinh lớp 10, lớp 11 còn có thể vui vẻ đón kỳ nghỉ đông, nhưng lớp 12 thì không. Gộp lại mà được nghỉ nửa tháng đã là hiệu trưởng thương xót lắm rồi.

 

Cuối năm, bố mẹ đều bận rộn công việc, không có thời gian nấu cơm, Chương Vận Nghi và Đới Giai quyết định ra phố sau ăn tối rồi mới bắt xe về nhà. Còn sớm, trong phòng thi vừa lạnh buốt vừa phải liên tục viết bài, tay để bên ngoài cũng cứng đơ, thế nên hai cô gái ghé siêu thị mua hai ly trà sữa hòa tan.

 

Lúc xếp hàng lấy nước nóng, họ bắt gặp Phí Thế Kiệt trông phờ phạc, đeo khẩu trang.

 

Phí Thế Kiệt ồm ồm nói: “Không biết sao mà lại bệnh nữa, c.h.ế.t tiệt, phần nghe hiểu Tiếng Anh tôi còn chẳng nghe rõ, lần này thi chắc là tệ hơn nữa rồi. Toang! Bây giờ bỏ nhà đi bụi còn kịp không…”

 

Đới Giai không bình luận gì thêm, lần này cô ấy cũng thi không ra gì, chẳng muốn bàn luận gì liên quan đến kỳ thi nữa.

 

Chương Vận Nghi thì thật lòng thấy tiếc cho Phí Thế Kiệt. Nếu phải chọn giữa hai loại đau khổ, thì cô thà bị mất tiền chứ không muốn mất điểm.

 

Trà sữa trên tay vừa pha xong, còn chưa uống, cô rộng rãi đưa cho cậu ấy, giọng đầy thương xót, “Cậu uống đi, tớ còn chưa động vào đâu, uống vào sẽ ấm hơn đấy.” 

 

Đới Giai thấy Phí Thế Kiệt tội nghiệp qua, dù không có nhiều lòng trắc ẩn lắm nhưng vẫn lấy từ túi ra một túi chườm nóng nhỏ xinh đưa cho cậu ấy, “Không cần trả đâu, tặng cậu luôn đấy.”

 

“Trên đời này vẫn còn tình người, lớp 3 vẫn còn chân ái!”

 

Phí Thế Kiệt cảm động không thôi, nhanh chóng nhét túi chườm vào túi áo, rồi thành kính nhận lấy cốc trà sữa, cảm động đến mức muốn chắp tay bái lạy. Nhìn thoáng qua vỏ cốc, cậu ấy bật cười: “Còn là vị lúa mạch mà tôi thích nữa, tôi muốn khóc quá đi mất.”

 

Đới Giai bị biểu cảm khoa trương của cậu ấy chọc cười, thúc giục: “Được rồi, lạnh lắm đấy, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

 

“Được thôi.” Phí Thế Kiệt cũng không dám đứng giữa gió lạnh nói chuyện quá lâu, quyết định kết thúc đề tài: “Chị Giai… không, không, hôm nay tôi phải gọi cậu là Bồ Tát Giai mới đúng, cảm ơn cảm ơn, đợi tôi khỏe lại sẽ mời hai người đi ăn cơm.”

 

“Đừng có gọi linh tinh, bà nội tớ theo đạo Phật đấy!”

 

Chương Vận Nghi bật cười thành tiếng, trêu chọc: “Cậu đúng là sáng tạo thật đấy, vậy còn tớ thì sao? Hôm nay cậu định gọi tớ là gì? Phải nghĩ ra cái gì đó mới lạ một chút chứ.”

 

Phí Thế Kiệt vốn đã hơi choáng váng, thấy Chương Vận Nghi tươi cười rạng rỡ, đầu óc nóng lên, không suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói: “Gọi gì cũng được, chị đại hay chị dâu, cậu cứ tùy tiện chọn, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có phải là cậu và anh Khoát cũng đang nợ bọn này một bữa không?”

 

Đới Giai bất giác mỉm cười, nhưng trên mặt lại không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

 

Còn Chương Vận Nghi bên cạnh cô ấy thì nụ cười trên môi dần cứng lại, như thể bị ai đó đ.ấ.m thẳng vào trán, choáng váng, mờ mịt nhìn Đới Giai, rồi lại nhìn Phí Thế Kiệt, “Hả??”

Loading...