Người tuyết nhỏ thật sự là quá đáng yêu.
Chương Vận Nghi nghĩ đến việc nó sẽ tan chảy thì chút tiếc nuối. Cô chợt nảy ý tưởng, lập tức lấy điện thoại chụp .
Trần Khoát sững trong giây lát, dường như sự phấn khích của cô cuốn theo. Trên mặt thoáng hiện nụ nhạt. Anh thật lòng thấy tuyết cũng bình thường thôi, dù thì tuyết ở Giang Châu quá mỏng, nhưng vẫn vô thức mở điện thoại . Trên màn hình, cô lo lắng cái cúc sẽ rơi nên vươn tay chạm nhẹ .
Ngón tay cô mang theo ấm, ấn nút chụp, giữ khoảnh khắc trong điện thoại của .
Chương Vận Nghi nhận tay vô tình lọt ống kính của .
Cô bỗng nhiên nảy một ý tưởng nghịch ngợm.
Chụp vội một nắm tuyết, cô vo tròn qua loa ném . Đới Giai đang mải mê chụp ảnh nên tập kích bất ngờ, màn hình điện thoại cũng dính đầy tuyết. Cô từ từ đầu , đối diện với khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của Chương Vận Nghi khi trò đùa dai thành công.
Ai thể nhịn nổi chứ?
Không thể nhịn nữa!
Đới Giai thu điện thoại , khẽ , cũng vội vàng túm một nắm tuyết đáp trả cô.
Trần Khoát hiểu nổi tại hai cô gái thể hứng thú với trò chơi ném tuyết khi tuyết mỏng đến mức đáng thương như thế . Tất nhiên là sẽ tham gia, nhưng khi thấy Đới Giai càng đánh càng hăng, trong khi Chương Vận Nghi lùi về phía , khi một quả cầu tuyết kịp bay đến, cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức, vô thức chắn cô. Quả cầu tuyết đập thẳng đầu .
Đới Giai thu tay thì muộn .
Chương Vận Nghi cũng ngớ , vội vàng tiến gần xem . thấy cúi đầu thảm hại, mái tóc lòa xòa dính tuyết, cô thề là thực sự quan tâm đ ến , nhưng nụ cứ trào lên thể kiểm soát nổi.
“Lớp trưởng, chứ?” Đới Giai phủi tuyết trong lòng bàn tay, áy náy : “Xin nha.”
“Không .” Trần Khoát phất tay, quá để ý đến mái tóc ướt của . Có lẽ cũng cảm thấy hổ, khi dặn dò hai chú ý đường trơn, bèn kéo mũ áo khoác lên nhanh chóng rời .
Chương Vận Nghi che miệng, “Xong , nãy tớ hả hê quá ?”
Đới Giai cố ý dọa cô, nghiêm túc gật đầu: “Rất là hả hê luôn.”
Trên lớp trưởng, cô thấy rằng dù một trai trưởng thành đến , thì thích cũng sẽ lúng túng, sẽ giả vờ bình tĩnh, sẽ sợ mất mặt.
Cũng sẽ vô thức mà bảo vệ.
Chương Vận Nghi: “...”
Để bù đắp, tiết tự học buổi sáng, cô gặp Phí Thế Kiệt ở căng tin và thẳng thừng sai shipper, mua giúp cô một ly gừng đưa cho Trần Khoát.
Vào mùa đông, gừng bán chạy, uống tay chân đều ấm áp hẳn lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-102.html.]
Phí Thế Kiệt chẳng hiểu mô tê gì, đường khu dạy học, cầm ly gừng trong tay, vẫn còn cảm thán đầy ngưỡng mộ: Chương Vận Nghi đúng là thật, em của kiếp bao nhiêu việc mà kiếp may mắn như nữa?
Trong lớp, Trần Khoát đang tranh thủ giờ nghỉ để thư giãn đầu óc.
Anh cầm điện thoại bàn, cúi đầu tập trung chơi game đua xe.
“Đại Lang, uống thuốc nào.”
Phí Thế Kiệt đặt ly gừng lên bàn , hắng giọng trêu chọc.
“Có bệnh thì ngoài cho tỉnh táo đầu óc .” Trần Khoát quen miệng đáp , đó mới ngẩng đầu, thấy chiếc cốc giấy, nhíu mày: “Cái gì đây?”
TBC
Anh mở nắp , mùi gừng lập tức xộc mũi, cau mày : “Mau mang .”
Phí Thế Kiệt đầy bao dung, “Được thôi, là do chính đó nhé, uống thì uống . Dù cũng là mua, tiền của , nhưng lãng phí đúng là đáng hổ mà.”
Trần Khoát phản ứng nhanh như chớp, lập tức chụp lấy cốc , ngăn chặn hành động cướp đoạt của Phí Thế Kiệt, hạ giọng hỏi: “Ai mua?”
“Biết mà còn hỏi.” Phí Thế Kiệt nhún vai, “Còn thể là ai nữa, thì ai?”
Trần Khoát còn quan tâm đ ến game trong điện thoại nữa. Chiếc xe đại diện cho mất phương hướng, đ.â.m loạn xạ, tóe lửa khắp nơi.
“Rầm” một tiếng, chỉ thể chấp nhận phận hạ gục.
vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng đáp: “Ồ.”
Trong lòng Phí Thế Kiệt chỉ điên lên, nhưng cũng chỉ lặng lẽ Trần Khoát giả vờ bình tĩnh. Cứ giả vờ , nếu bản lĩnh thì đừng uống cạn chén gừng bỏ sót giọt nào .
Dĩ nhiên là nào đó sẽ điều đó, ngoan ngoãn uống hết, uống đến mức toát cả mồ hôi cũng dừng .
-
“Làm ?”
Vừa bước từ cửa lớp học, Trần Khoát lập tức thấy Chương Vận Nghi bàn học, cô đang vò đầu bứt tóc đầy phiền muộn. Anh suy nghĩ một chút, do dự, thẳng đến bàn cô, hỏi: “Có bài nào hiểu ?”
“Có!”
Chương Vận Nghi nhanh chóng rút bài kiểm tra , dùng tay chỉ một chỗ. Thực , cô thường xuyên hỏi han các học sinh giỏi trong lớp, gần như hỏi hết một vòng, chỉ trừ một , chính là Trần Khoát.
Không là cô hỏi, mà là sợ sẽ chê ngốc.
Trong thế giới của học sinh giỏi, những bài cô cảm thấy cực kỳ khó, khi trong mắt họ chỉ tương đương với phép tính “mười trừ ba bằng mấy”…