Chương Vận Nghi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Khoát đã vội vã rời đi. Bóng lưng cao lớn nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Cô đứng đó một lúc, chậm chạp hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của anh, bất giác bật cười, trông đầy sức sống.
Lớp trưởng đúng là người tốt thật đấy.
Sau khi anh đi rồi, cô mới quay lại bên cạnh Đới Giai, húp hết phần nước mì rồi cùng nhau che chung một chiếc ô đi về ký túc xá.
Dì quản lý ký túc có vẻ đã quá quen với cảnh này, ngồi trước máy sưởi, ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi lại cúi xuống đọc báo, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Trên đường về Chương Vận Nghi đã chuẩn bị sẵn lý do, nhưng chẳng dùng đến. Đáng tiếc thật, cô đã định dốc hết tài năng diễn xuất để giả làm bệnh nhân cơ mà.
Cô lén lút chớp mắt với Đới Giai, ghé sát nói nhỏ: “Hú vía!”
Đới Giai chỉ cười gượng.
Cô ấy cảm thấy có lỗi vô cùng. Chỉ vì chuyện của mình mà khiến người bạn luôn nỗ lực phải trốn tiết tự học buổi tối cùng cô ấy.
“Không sao đâu.” Leo một hơi lên tầng sáu, Chương Vận Nghi cũng thở hổn hển. Cô tìm chìa khóa trong cặp, vẫn không quên an ủi Đới Giai: “Nói thật nha, hôm nay tớ cũng chẳng muốn đi học chút nào. A a a, tớ ghét lớp 12 quá đi mất!”
Cả tầng ký túc xá đều rất yên tĩnh, trong phòng cũng chỉ có hai người họ.
Bên ngoài bị gió lạnh trộn với tuyết mịn táp vào đến tê dại, Chương Vận Nghi vội vàng thay đồ ngủ lông mềm, còn giúp Đới Giai tìm cách giữ ấm, bận rộn đủ kiểu.
“Cậu giúp tớ một chuyện được không?”
Một lát sau, Đới Giai khó nhọc lấy điện thoại từ túi ra, mở khóa, trong album ảnh chỉ riêng cô ấy mới xem được, toàn là những ký ức cũ.
“Tớ muốn xóa hết những thứ liên quan đến cậu ấy, nhưng có vẻ vẫn còn tiếc, không nỡ, chẳng thể quyết tâm được.”
Chương Vận Nghi nhận lấy điện thoại cô ấy đưa, cúi mắt nhìn màn hình. Ánh sáng yếu ớt của điện thoại hắt lên gương mặt cậu con trai trong ảnh.
Cô sững sờ, cảm thấy tên tra nam này trông quen quen. Nghĩ lại lần nữa, đúng là rất điển trai, nên cô mới dễ dàng nhớ ra. Cô đã gặp cậu ta, chỉ một lần duy nhất. Là vào đêm trước ngày cưới của Đới Giai và Chu Duệ. Khi đó, Đới Giai rủ mấy người bạn đi hát karaoke và ăn khuya. Có một người đàn ông tìm đến, Đới Giai đi ra ngoài một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-muoi-bay-tuoi/chuong-100.html.]
Lúc ấy, Chương Vận Nghi cũng ra khỏi phòng riêng để nghe điện thoại. Dưới ánh sáng lập lòe của hành lang, Đới Giai và người đàn ông đó nói chuyện với nhau. Khoảng cách xa quá, lại thêm tiếng nhạc ồn ào, nên cô không nghe rõ họ nói gì.
Người đàn ông kia dường như rất kích động, còn Đới Giai thì rất bình tĩnh.
Rạng sáng hôm đó, khi hai người nằm chung giường, cô tò mò hỏi Đới Giai người đàn ông kia là ai.
TBC
Đới Giai đã trả lời thế nào nhỉ?
Cô ấy nói: “Một người bạn học cũ không thân lắm.”
...
Đới Giai nghe thấy tiếng cười rất khẽ, quay sang nhìn Chương Vận Nghi bên cạnh, chỉ thấy ánh sáng từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt cô, phản chiếu nụ cười nhàn nhạt.
Lúc đầu Chương Vận Nghi còn cố nhịn, nhưng cuối cùng không kìm được, sau khi trả điện thoại lại cho Đới Giai thì úp mặt vào vai cô ấy mà cười khẽ.
“Làm sao thế?” Đới Giai có chút hoang mang.
Chương Vận Nghi lắc lắc đầu, nhất quyết không chịu nói.
Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Đới Giai, cô cảm thấy chị Giai của mình thật sự rất tuyệt vời.
Tiếng chuông báo hết giờ tự học buổi tối vang lên, bốn người bạn cùng phòng cũng lục đục trở về. Người đầu tiên trở về đương nhiên là Chu An Kỳ, cô nàng rũ tuyết trên áo rồi than phiền: “Ghét nhất là trời tuyết! Mà này, sao hôm nay hai cậu lại không đi học tiết tự học buổi tối vậy?”
Nụ cười trên mặt Đới Giai thoáng khựng lại.
Chương Vận Nghi nhanh chóng lên tiếng trước: “Tớ bị áp lực học hành, buồn bực quá, nên kéo chị Giai đi chơi cùng.”
Chu An Kỳ vặn nắp chai nước, uống một ngụm nóng rồi kín đáo quan sát hai người họ. Một người mắt sưng húp nhưng không nói gì, một người thì bảo là không vui nhưng trên mặt chẳng hề có chút u ám nào. Vụng về quá, quá vụng về! Chương Vận Nghi tưởng ai cũng bị cô lừa được sao? Chỉ có ngốc mới tin lời cô thôi!