Trọng Sinh Về Năm 17 Tuổi: Tôi Trở Thành Thiên Sư Bắt Quỷ - Chương 242: Mày mẹ nó trả gạo đây (6)

Cập nhật lúc: 2025-08-12 17:27:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ Hạo định đuổi theo, Ngu Cẩn Châu thừa lúc chú ý, nhanh tay lẹ mắt giật lấy con d.a.o của , mở miệng : "Các chuyện gì thì từ từ , đừng động dao! Gạo quan trọng hơn mạng quan trọng hơn?"

Kỳ Hạo và Lục Thành Phủ đồng thanh nghĩ: Đương nhiên là gạo quan trọng hơn!

Nhờ lời của Ngu Cẩn Châu, Kỳ Hạo lúc cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều, hai cũng từ chỗ đuổi xuống chuyện.

Mặc dù hai đối diện , nhưng ánh mắt của hai nhóc đều đỏ hoe, đối chọi nảy lửa.

Kỳ Hạo càng nghĩ đến việc tên nhóc mặt chịu trả gạo cho , sát khí mặt tăng chứ giảm, Lục Thành Phủ cũng yếu thế mà cãi .

Hắn thậm chí còn nghĩ đến chuyện tấm bùa chú mà tiện tay đưa cho ở bãi tha ma chính là tấm bùa cứu mạng nhất, còn bây giờ loại gạo còn là báu vật quý giá hơn bùa chú đó gấp nhiều .

Lúc Kỳ Hạo chỉ hối hận đến thắt ruột mà còn tức đến hộc máu.

Tối qua trong lòng còn cảm thấy tên nhóc đối xử với quá , thì lúc trong lòng càng khinh bỉ bấy nhiêu.

Cậu xui xẻo đến mức nào, còn nhóc Lục Thành Phủ may mắn đến mức nào, nào cũng khắc , nhặt món hời của .

Phiêu Vũ Miên Miên

Kỳ Hạo "hận" đến nghiến răng nghiến lợi!

Lục Thành Phủ phớt lờ sát khí của Kỳ Hạo, chủ động : "Tao cũng cố ý lừa dối mày, khi xem báo cáo mà Cẩn Châu mang đến, tao thật sự loại gạo quý hiếm đến mức nào, chỉ cảm thấy nó đặc biệt ngon và thơm, nên mới mày đến nếm thử!"

Hắn thầm nghĩ, nếu công dụng thực sự của loại gạo , chắc chắn sẽ hé răng nửa lời, mặc kệ phúc hậu , ai bảo loại gạo c.h.ế.t tiệt quý hiếm đến thế. Cứ nghĩ đến lát nữa chia cho nhóc một nửa, đau lòng hộc máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-17-tuoi-toi-tro-thanh-thien-su-bat-quy/chuong-242-may-me-no-tra-gao-day-6.html.]

"Trả gạo đây!" Kỳ Hạo nghiến răng!

"Trả một nửa, chúng mỗi một nửa!" Lần đợi Kỳ Hạo từ chối, Lục Thành Phủ nhanh chóng : "Mày tao lừa mày, tao thấy Hạo Tử mày cũng phúc hậu , lúc tao còn tưởng mày cố ý tặng đồ cho tao, ai dè là mày nên tiện tay bảo tao xử lý, bây giờ là đồ thì lấy , cửa , nếu tao, nhóc mày lúc đừng là chia một nửa, một hạt gạo cũng !"

Cuối cùng, sự tranh cãi ngừng của hai và sự hòa giải của Ngu Cẩn Châu, cuối cùng cũng quyết định hai chia đều.

dù là chia đều, Lục Thành Phủ và Kỳ Hạo mỗi đều lộ vẻ mặt cam lòng, lúc đối phương đều thấy mắt.

Lục Thành Phủ dẫn Kỳ Hạo trong kho hàng nhỏ, tận mắt thấy một túi gạo đầy ắp chia hai, hốc mắt nhịn mà đỏ lên.

Lúc , những hạt gạo trắng như ngọc trai, rõ ràng từng hạt từng hạt, chia một túi khác giống như những con d.a.o nhỏ đang đ.â.m tim .

Lục Thành Phủ nghiến răng : "Mày cẩn thận một chút, để tao thấy mày lãng phí một hạt gạo xem!"

Kỳ Hạo cũng khá hơn, vốn dĩ cả một túi gạo đầy ắp, nhưng cố tình tìm đường chết, bây giờ chỉ còn nửa túi, lúc nửa túi gạo thuộc về , ánh mắt thèm thuồng, trong lòng hộc m.á.u ngừng.

Hai còn tranh cãi về chuyện chia đều gạo công bằng suốt nửa ngày trời.

"Túi của tao thiếu! Không một nửa!"

"Hạo Tử, mày đủ đấy! Nếu còn chê ít, tao bây giờ bếp cầm dao! Xem mày khỏi nhà tao ?" Lục Thành Phủ lau mặt giận dữ .

Ngu Cẩn Châu tận mắt thấy hai cãi đến mặt đỏ bừng, đầy sát khí, hận thể cầm d.a.o c.h.é.m , nhanh chóng mặt hòa giải. Đương nhiên, lúc cũng đau lòng cho Lục Thành Phủ, bất quá dù mối quan hệ của và Thành Phủ rõ, nhưng rõ ràng loại gạo liên quan đến , cũng quyền can thiệp .

Loading...