Lão gia tử họ Kỳ lên tiếng, hai vợ chồng chú thím thứ hai nhà họ Kỳ dám lời, liếc với ánh mắt lưu luyến rời, tiếc nuối khôn nguôi.
Chu Bác Thành cảm thấy, sở dĩ nhóc Kỳ Hạo dám theo Uông Học Văn đến bãi tha ma là vì chú thím thứ hai nhà họ Kỳ cưng chiều quá mức.
Chờ đến khi cửa chỉ còn , gõ cửa : "Trăn Bách, là Bác Thành, ông nội và chú thím thứ hai của em ở đây, mau mở cửa cho . , em tay nhẹ thôi nhé, đừng đánh nhóc tàn phế thật đấy. Không... , để dành mấy quyền cho đánh bù!"
Cứ nghĩ đến chuyện nhóc dám tố cáo cửa hàng online của em gái Từ Nhan, khiến mua linh mễ cũng chỗ mua, nhịn tẩn cho nhóc Kỳ Hạo mấy quyền.
Tại phòng tập thể thao, Kỳ Hạo vốn đánh cho bầm dập, thoi thóp đất, vô lực. Nghe thấy giọng Chu ca, tưởng cứu , nhưng thấy vế của Chu ca.
Kỳ Hạo thiếu chút nữa hộc máu!
________________________________________
Rốt cuộc chuyện tày trời gì mà ai cũng đánh ?
Kỳ Hạo rưng rưng nước mắt, ngậm ngùi trai , oa oa tiếp tục cầu xin: "Anh… … em thật sự dám nữa! Em bao giờ vứt đồ nữa, chẳng em dự trữ cho mấy trăm bao gạo ? Sao bằng một bao ?"
Đứng ở cửa, Chu Bác Thành thấy câu ngốc nghếch của Kỳ Hạo, nhịn mà lảo đảo một chút. Má nó, nhóc ngốc lấy tự tin mà nghĩ mấy trăm bao gạo thường đó bằng một bao linh mễ?
Số gạo đó thể sánh bằng linh mễ của em gái Từ Nhan chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-17-tuoi-toi-tro-thanh-thien-su-bat-quy/chuong-235-ky-hao-bi-nguoc-tham-48.html.]
Chu Bác Thành tưởng sẽ đợi một lát, nhưng lúc cửa cuối cùng cũng mở . Chu Bác Thành thấy Trăn Bách cao lớn tỏa lạnh, theo bản năng lồng n.g.ự.c cũng rụt một chút.
Má, là cái vẻ mặt lạnh lùng của Trăn Bách thật sự dọa , trách mấy chú thím nhà họ Kỳ đều sợ .
Kỳ Trăn Bách thấy Chu Bác Thành, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút. Chu Bác Thành nóng lòng xem nhóc Kỳ Hạo thế nào .
Đi trong, thấy nhóc thoi thóp mặt đất, mặt bầm tím, xem thu thập thê thảm lắm. Chu Bác Thành nhịn mà thương xót cho nhóc .
Thôi, nhóc thảm như , lười tay đánh bù thêm mấy quyền.
Lúc , Kỳ Hạo thấy Chu Bác Thành như thấy cứu tinh, Chu ca chắc chắn là để giúp , chứ thật sự đánh . Nghĩ đến đây, Kỳ Hạo nhịn mà òa , bộ đáng thương với Chu Bác Thành: "Chu ca, em thảm quá, em đánh c.h.ế.t em , chẳng em chỉ tặng cho một bao gạo thôi ? Em sai cái gì?"
Kỳ Hạo còn kể lể xong, Chu Bác Thành thấy câu "chẳng chỉ tặng một bao gạo", gân xanh trán giật giật, nghiến răng nghiến lợi : "Nhóc con, mày đừng câu đó nữa, nữa là tao cũng tẩn cho mày đấy! , cuối tuần đừng để tao thấy mày, thấy mày là tao thu thập mày một trận!"
Kỳ Hạo mặt mày mơ màng: ... Rốt cuộc sai cái gì? Chẳng chỉ là tặng một bao gạo thôi ?
Sau đó, Kỳ Trăn Bách huấn luyện nhóc Kỳ Hạo nữa, mà lão gia tử gọi thư phòng: "Nhóc Hạo Tử sai chuyện gì?"
Phiêu Vũ Miên Miên
Kỳ Trăn Bách mặt biểu cảm. Lần tay tuy nặng một chút, nhưng vẫn trong phạm vi mà nhóc Kỳ Hạo chịu đựng . Lần nhóc cái bãi tha ma đánh , càng khỏi đến chuyện linh mễ . Chuyện liên quan đến vợ , tự nhiên thể sự thật cho lão gia tử , chỉ nheo mắt mở miệng : "Mấy ngày nay con thấy nhóc khó chịu nên tay thôi!"
Lão gia tử họ Kỳ: ...