Lục Vân Phong là thật sự, thật sự nước sôi cho sặc, suýt nữa cho rằng Ngu Cẩn Châu mặt đổi , nếu đối phương đổi giới tính thì còn tưởng rằng Ngu Cẩn Châu đang ve vãn .
Lục Vân Phong ý tưởng vớ vẩn cho nổi hết cả da gà.
Ngu Cẩn Châu sợ Lục Vân Phong từ chối, vội mở lời: "Luận văn của đúng là chút vấn đề hỏi !"
Lục Vân Phong thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngu Cẩn Châu vẫn thể tin nổi. Ai ? Đây là học bá một của trường đại học y khoa, tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối, vấn đề học thuật hỏi ?
Lục Vân Phong cũng điều, gật đầu đồng ý. Lục Vân Phong ngủ giường tầng , lúc Ngu Cẩn Châu sợ hãi trèo lên.
Lục Vân Phong bao giờ ngủ cùng một đàn ông to lớn như thế, tưởng tượng đến hai chiều cao xấp xỉ đều hơn 1m86 ngủ một chiếc giường nhỏ, nổi hết cả da gà.
Phiêu Vũ Miên Miên
Chờ Ngu Cẩn Châu trèo lên, hai dáng thảo luận về vấn đề học thuật. Tiếu Nhạc, Đường Chiêu Minh, Trần Dương thấy vẻ mặt quái dị. Nếu ngày thường hai chẳng tiếp xúc gì, bọn họ còn suýt nghi ngờ hai gian tình , nhưng bọn họ thiên về khả năng Ngu Cẩn Châu lòng Lục Vân Phong hơn.
Tuy nhiên, hai cao to như mà yêu đồng tính thì ba nghĩ đến hình ảnh đó nôn.
Ngu Cẩn Châu để ý đến ánh mắt của khác. Đường Chiêu Minh, Trần Dương, Tiếu Nhạc lúc cũng mệt mỏi, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
hiểu , Trần Dương vẫn ngửi thấy một mùi hôi thối Dương Minh Vĩ. Khi đến gần Dương Minh Vĩ, mùi suýt chút nữa ngất .
Hắn cũng tiện thẳng vấn đề mùi hôi của Dương Minh Vĩ, trong lòng hối hận vì mang Dương Minh Vĩ đến ở cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-17-tuoi-toi-tro-thanh-thien-su-bat-quy/chuong-201-muoi-bon-lan-nua.html.]
Ngủ một lúc, thật sự chịu nổi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Ngu thiếu, thể ngủ giường của Thành Phủ ?"
Lúc Ngu Cẩn Châu tuy ghét Trần Dương vô cùng, hơn nữa Dương Minh Vĩ là do mang đến, nên định từ chối cần suy nghĩ. dù cũng ở đây mấy năm, cũng là một mạng , Ngu Cẩn Châu vẫn là học sinh nên thể lơ cái c.h.ế.t của Trần Dương . Sau khi suy nghĩ một lát, Ngu Cẩn Châu đồng ý: "Được!" trong lòng thầm nghĩ, nếu thể sống sót, nhất định sẽ đánh cho thằng ngốc Trần Dương tàn phế.
Trần Dương vô cùng cảm ơn Ngu Cẩn Châu, thật sự là chân của Dương Minh Vĩ quá thối.
Trần Dương thẳng , nhưng ngữ khí uyển chuyển nhường giường cho Dương Minh Vĩ, còn thì lấy một tấm chăn khác trong rương, ôm ngủ ở giường của Lục Thành Phủ.
Dương Minh Vĩ chỉ mỉm vẻ dày đặc, đồng ý cũng từ chối, chỉ Trần Dương bò xuống.
Giường của Lục Thành Phủ cũng ở tầng , song song với vị trí của Ngu Cẩn Châu.
Trần Dương cắm cúi bò xuống, để ý đến ánh mắt của Dương Minh Vĩ.
Đợi khi trải giường xong, Trần Dương mới yên tâm ngủ. Không mùi hôi chân của Dương Minh Vĩ, ngủ thoải mái hơn nhiều.
Đêm nay, Ngu Cẩn Châu luôn trằn trọc ngủ, cũng cho Lục Vân Phong ngủ. Lục Vân Phong cảm thấy tật , thế đồng ý cho tên Ngu Cẩn Châu ngủ giường của .
Ngu Cẩn Châu thì ngả bài với Lục Vân Phong, nhưng chuyện giống chuyện tầm thường, e rằng Lục Vân Phong cẩn thận sẽ "rút dây động rừng". Vì , đợi đèn tắt, cũng tìm chuyện chuyện với Lục Vân Phong, nhưng Lục Vân Phong trở ngủ và : "Được , thói quen ngủ với khác, là xuống ?"
Ngu Cẩn Châu gì, Lục Vân Phong cũng tiện cứ đuổi mãi, đành nhắm mắt ngủ mà thôi.