Cùng lúc đó, tại một khách sạn khác, Dương Minh Vĩ cảm thấy dạo gần đây bạn gái chút bình thường, hơn nữa mỗi ngày cô đều ăn loại "Mỹ Bạch Hoàn" đặt riêng đó như ăn cơm. Sau khi ăn xong, cô còn trở nên kỳ quặc. Nếu chắc chắn đó là Mỹ Bạch Hoàn chứ ma túy, nghĩ Dương Tiêu Tiêu đang nghiện.
Tuy nhiên, loại Mỹ Bạch Hoàn cũng tác dụng thật, nó Dương Tiêu Tiêu trắng hơn nhiều. Lúc đầu, trắng tự nhiên, nhưng càng về càng trắng bệch, giống như mặt c.h.ế.t . Không là ảo giác của .
Dạo gần đây, mỗi tối thấy khuôn mặt trắng bệch đó, trong lòng Dương Minh Vĩ đều chút sợ hãi. Ban đầu ý định chia tay Dương Tiêu Tiêu, nhưng cứ đến ban ngày, thấy khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô , nỡ.
Tối nay, Dương Minh Vĩ vẫn như thường lệ, tắm xong giường. Nghe tiếng Dương Tiêu Tiêu lục đục mỹ phẩm trong nhà vệ sinh, cảm thấy vô cùng bực bội. Đợi gần một tiếng đồng hồ, thấy cô vẫn , tiếng lục đục càng lúc càng lớn, Dương Minh Vĩ bực bội đến phát điên. Hắn nhịn đập cuốn tạp chí trong tay xuống bàn đầu giường, giận dữ : "Dương Tiêu Tiêu, em thoa mỹ phẩm mà lâu thế? Tiếng động còn lớn nữa? Rốt cuộc khi nào em mới ngủ? Không ngủ thì ngủ đây!"
Dương Minh Vĩ trùm chăn giường, chỉ để một chiếc đèn bàn, quyết định ngủ . đợi thêm một lát nữa, tiếng động trong nhà vệ sinh của Dương Tiêu Tiêu càng lớn hơn, tiếng lục đục đầu choáng váng. Nếu lúc Dương Tiêu Tiêu đang ở trong nhà vệ sinh, còn tưởng đang sửa sang nhà vệ sinh.
Dương Minh Vĩ tức giận dậy, nhưng lười xuống giường, hét lớn nhà vệ sinh: "Em thể nhỏ tiếng ? Rốt cuộc khi nào em mới ngủ đây?"
Một lúc lâu , khi Dương Minh Vĩ còn kiên nhẫn nhà vệ sinh tìm , mới thấy tiếng Dương Tiêu Tiêu chậm rãi : "Được !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-17-tuoi-toi-tro-thanh-thien-su-bat-quy/chuong-192-minh-vi-mat-em-ngua-qua.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Không là ảo giác của , luôn cảm thấy giọng của Dương Tiêu Tiêu trầm hơn so với bình thường, thô ráp và khó như tiếng cối đá nghiền cát.
Dương Minh Vĩ dù cũng là theo chủ nghĩa duy vật, nghĩ nhiều nữa, dứt khoát thể nhịn nổi nữa, trùm chăn lên đầu ngủ, lười quan tâm Dương Tiêu Tiêu khi nào mới ngủ.
Nửa đêm mơ màng, Dương Minh Vĩ cảm thấy đang đẩy , còn giọng của Dương Tiêu Tiêu thỉnh thoảng vang lên, nhưng giọng đó thô ráp, trầm hơn bình thường và khó : "Minh Vĩ, giúp em xem mặt ! Minh Vĩ, giúp em xem... mặt! Ngứa quá! Ngứa quá..."
Dương Minh Vĩ ngủ say và ngon giấc, đột nhiên đẩy tỉnh, tức giận mắng Dương Tiêu Tiêu vài câu mới bực bội tỉnh . Đèn trong phòng đều tắt, Dương Tiêu Tiêu còn bảo xem mặt cô . Dương Minh Vĩ vô cùng bực bội, nhưng dù Dương Tiêu Tiêu cũng là bạn gái , vẫn còn chút thương hoa tiếc ngọc, nên nhắm mắt mở đèn bàn, bực bội : "Em ..." Chữ cuối cùng còn kịp xong, mở mắt , thấy cảnh tượng mặt kinh hoàng đến cực điểm, sợ đến hồn bay phách lạc, cả run rẩy tè quần.
Chỉ thấy Dương Tiêu Tiêu , dùng ngón tay cào da mặt , khuôn mặt tinh xảo ban đầu móng tay nhọn hoắt của cô cào thành những vết máu, trông vô cùng ghê rợn.
Dương Tiêu Tiêu dường như đang sợ hãi, tiếp tục kêu: "Minh Vĩ, em ngứa quá! Mặt em ngứa quá! Anh cho em da của ?" Vừa , cô càng cào càng mạnh, cho đến khi mặt Dương Minh Vĩ, cô đột nhiên lột tấm da mặt trắng bệch đó xuống, để lộ phần thịt đỏ hỏn đẫm máu. Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên mặt Dương Minh Vĩ.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, khủng khiếp tột độ bỗng vang lên, xé tan màn đêm tĩnh mịch!