Mấy bật đèn pin điện thoại lên phát trực tiếp bên ngoài ngôi mộ lâu, từ 5 giờ rưỡi chiều đến 8 giờ tối. Họ gần như hết khu vực xung quanh và cuối cùng cũng tìm thấy lối ngôi mộ.
Lục Thành Phủ cửa hang tối đen, mí mắt cứ giật liên tục. Anh cảm giác bất an, tim đập thình thịch. Cửa hang như một con thú dữ đang há cái miệng m.á.u to lớn chờ đợi. Nhìn u ám và rợn , giống như chỉ cần họ bước , cửa hang sẽ lập tức đóng .
Lúc , Lục Thành Phủ thật sự run rẩy, còn cái vẻ hăm hở, khí phách tìm bí kíp võ công bí ẩn nữa. Không đợi Uông Học Văn và mấy đề nghị , vội vàng mở lời với Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh: “Hạo Tử, Sùng Ảnh, là chúng về ? Tớ cảm thấy …” Anh còn hết câu “” thì đôi mắt vẫn dán chặt cửa hang bỗng thấy một đôi mắt chỉ tròng trắng đang chằm chằm . Một bên khóe miệng còn nở một nụ quỷ dị, Lục Thành Phủ giật ngã nhào xuống đất, sắc mặt trắng bệch: “Tớ , tớ . Có ma! Có ma!”
Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh lập tức đỡ Lục Thành Phủ dậy. Lục Thành Phủ thấy Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng : “Hạo Tử, Sùng Ảnh, thật sự ma. Lúc nãy tớ thấy một đôi mắt chằm chằm tớ ở cửa hang. Hạo Tử, chúng về ? Chúng về . Có lẽ lời tài xế lúc nãy là thật!”
Lục Thành Phủ càng nghĩ càng sợ, gân xanh mu bàn tay nổi lên, túm chặt lấy Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh buông. Anh cũng mặc kệ việc vẫn đang phát trực tiếp, kêu cha gọi đòi về.
Cả đám về phía cửa hang, gì đôi mắt nào?
Mấy liếc , Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh an ủi Lục Thành Phủ: “Thành Phủ, nhầm . Không gì cả!”
Còn Uông Học Văn, Tư Anh Hoa và mấy phụ nữ coi bộ dạng kinh hoàng của Lục Thành Phủ như một trò hề. Uông Học Văn khoái chí, : “Thành Phủ, thằng nhóc gan bé thế? Có đàn ông ? Đã đến tận cửa thể ? Không thì là chó, là súc vật.”
Tư Anh Hoa và Tôn Tiệp Trân cũng hùa theo: “ , là súc vật. Hơn nữa, gì đôi mắt nào, chỉ là tự tưởng tượng tự hù dọa thôi!”
Tưởng Mộng và Trần Băng cũng , chế nhạo Uông Học Văn và Tư Anh Hoa: “Anh bạn của các mà nhát gan quá ! Còn nhát hơn cả bọn là phụ nữ? Ăn gì mà lớn ? Thôi, kệ , chúng đây. Lát nữa họ ở thì tùy. Chúng thời gian lãng phí với họ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-17-tuoi-toi-tro-thanh-thien-su-bat-quy/chuong-116-bai-tha-ma-gap-ma-canh-tu.html.]
Nói xong, Uông Học Văn, Tư Anh Hoa và Tôn Tiệp Trân, Trần Băng, Tưởng Mộng – năm con trai và ba con gái – chào Kỳ Hạo, Giản Sùng Ảnh nhấc chân trong hang mộ.
Lục Thành Phủ thấy mấy , càng gần đến đó, hiểu lòng chìm xuống đáy, lạnh toát.
Phiêu Vũ Miên Miên
Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh thấy Uông Học Văn và mấy thì trong lòng cũng chút lo lắng. Dù ở nơi tối tăm như thế , ở cùng thì hơn.
Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh liếc , chuẩn kéo Lục Thành Phủ cửa hang. Kỳ Hạo an ủi: “Đã đến , xem thử thì thấy tiếc ? Chúng còn phát trực tiếp xong !”
Giản Sùng Ảnh cũng hùa theo: “Thành Phủ, chỉ là tự hù dọa thôi. Nếu chuyện gì thật, chúng vẫn còn mang theo ít bùa ? Sợ gì ma quỷ?”
Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh tỏ vẻ họ hâm mộ và Uông Học Văn coi thường. Chỉ là một ngôi mộ thôi, gì đáng sợ chứ?
Lục Thành Phủ cuối cùng cũng bình tĩnh một chút. Quan trọng là, dù , nhưng lúc cũng dám một về. Lục Thành Phủ cuối cùng gật đầu. Chỉ là, càng đến gần cửa hang, lồng n.g.ự.c càng nóng ran. Mãi đến khi ba cửa hang, Lục Thành Phủ cảm thấy lồng n.g.ự.c như lửa đốt, vội vàng thò tay ngực, lấy một lá bùa mà Kỳ Hạo đưa cho lúc nãy.
Uông Học Văn và Tư Anh Hoa cửa hang bao lâu cũng xa. Uông Học Văn vội vàng gọi họ theo, khoái chí trêu chọc Lục Thành Phủ vài câu tiếp.
Lục Thành Phủ định cãi , nào ngờ ngẩng đầu lên thì đột nhiên thấy Uông Học Văn, đang phía , tròng trắng mắt lộn ngược lên, thất khiếu chảy m.á.u tươi mà hề . Anh đầu , nở một nụ quỷ dị, lạnh lẽo. Trong tay từ một con dao, nửa cúi xuống, đang mài d.a.o loẹt xoẹt một cây cột đá bên cạnh. Lưỡi d.a.o sắc bén phản chiếu khuôn mặt trắng bệch và nụ quỷ dị của , càng kéo càng rộng.
Lục Thành Phủ sợ hãi đến mức mắt tối sầm, suýt nữa tè quần. Anh sắc mặt đại biến, túm lấy Kỳ Hạo và Giản Sùng Ảnh, khàn giọng, gào lên: “Tớ về! Tớ về!”
“Thằng nhóc , ? Nhìn chằm chằm Học Văn gì?”