Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-07-14 09:27:26
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói đến đây, ông dừng một chút, cầm chén án thư lên, nhấp một ngụm, tiếp: “Năm nay ngươi cũng hai mươi hai tuổi , mấy năm nay việc cho Trẫm ở Cẩm Y Vệ, để ngươi chậm trễ chuyện hôn sự. Quý phi cầu xin Trẫm tìm một phu quân cho cháu gái của nàng, Trẫm thấy ngươi thích hợp. Ngươi thấy thế nào?”

Tiết Vô Vấn , vội bày dáng vẻ cầu xin tha thứ, chân tình tha thiết : “Bệ hạ hãy tha thứ cho thần! Thần thường ngày ghét nhất là Phật đường, những nơi như chùa chiền, nếu cưới một nương tử ngày ngày tụng kinh lễ Phật, sợ là thần dám về nhà.”

“Hơn nữa, mấy ngày mẫu mới chọn cho thần một mối hôn sự, tính cách của mẫu thần, Bệ hạ đều hiểu rõ, thần dám trái ý ?”

Mẫu của Tiết Vô Vấn là Thôi thị, trưởng nữ dòng chính của họ Thôi ở Hiển Châu, đây ở Thịnh Kinh nổi tiếng là thông minh tài giỏi, nấy.

Khi Thành Thái Đế còn là Khang Vương, từng Định Quốc Công kính trọng thê tử , đến nỗi dám nhận mỹ nhân do Tiên Đế ban tặng.

Nghĩ đến đây, Thành Thái Đế khỏi bật : “Tiết phu nhân chọn cho ngươi quý nữ nhà nào?”

“Là nữ nhi một bạn cũ của mẫu , ở Túc Châu, cô nương đó vẫn đang để tang, đợi hết thời gian để tang, mẫu sẽ đến chuyện hôn sự.”

Bản gia của Tiết gia vốn là ở Túc Châu, Thôi thị đến đó để chuyện hôn sự cho Tiết Vô Vấn cũng gì lạ. Thành Thái Đế đặt chén xuống, : “Đã , Trẫm cũng ép ngươi nữa.”

Tiết Vô Vấn ở Thịnh Kinh nổi tiếng là kẻ phong lưu, thường xuyên qua đêm ở nơi phường hoa ngõ liễu, Thành Thái Đế chỉ mới thấy lên triều với môi cắn rách một , đều là do các cô nương trong lầu hoa ghen tuông với mà để .

Ghép với Vương Lục nương thích lễ Phật thật sự thích hợp.

Ra khỏi Ngự thư phòng, yến tiệc ở điện Thu Diên gần tàn.

Tiết Vô Vấn thẳng cổng cung, Ám Nhất mở cửa xe cho , theo thông lệ hỏi một câu: “Thế tử về phủ ?”

Tiết Vô Vấn thu nụ mặt, lạnh nhạt : “Không, đến Ngọc Kinh lâu.”

Ám Nhất vội vàng một tiếng, trong lòng khỏi càu nhàu: Gần đây Thế tử ngủ ở Ngọc Kinh lâu, cứ ngủ thế , e rằng các cô nương ở Thịnh Kinh đều dám lấy ngài nữa.

***

Mồng chín tháng Giêng năm Thành Thái thứ sáu.

Thịnh Kinh tuyết rơi dày đặc, gió lạnh như d.a.o cùn, cắt tận xương.

Trong thời tiết giá rét thấu xương , Khương Lê mong ngóng từng ngày từng tháng, cuối cùng cũng đợi Dương Huệ Nương và Khương Lệnh.

“Mẹ, A Lệnh!” Khương Lê tiến lên ôm Dương Huệ Nương xuống xe ngựa, mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.

Dương Huệ Nương nghiêm túc quan sát nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, thần thái rạng rỡ, trong lòng lập tức thở phào. Dù cũng là cô nương nuôi lớn, đầu xa cách lâu như , nhiều ít cũng lo lắng.

May mà con rể chăm sóc A Lê .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-90.html.]

Vừa nghĩ đến đó, thấy Hoắc Giác từ trong nhà, hết là hành lễ chào hỏi bà , đó mới đến bên cạnh Khương Lê, khoác một chiếc áo choàng trắng lên nàng, dịu dàng : “Đừng để lạnh.”

Khương Lê sờ sờ mũi, khi tin Dương Huệ Nương đến, nàng vội vàng chạy ngoài, thậm chí còn kịp khoác áo choàng.

Dương Huệ Nương thấy , vội trách một câu: “Tính nóng vội của con khi nào mới sửa ?”

Khương Lê vội giải thích: “Bây giờ con chững chạc hơn nhiều , tin hỏi Hoắc Giác xem.”

Hoắc Giác thuận theo gật đầu xác nhận, Dương Huệ Nương liếc Khương Lê một cái, trong lòng vui mừng bất đắc dĩ.

Vui mừng vì Hoắc Giác quan tâm chăm sóc A Lê, cũng bất đắc dĩ vì sự quan tâm . A Lê vốn nuông chiều phần yếu ớt, giờ Hoắc Giác cưng như , sợ là sẽ càng ngày càng mong manh hơn.

Các tỳ nữ xung quanh đang bận rộn dỡ hành lý xe ngựa, Khương Lê khoác tay Dương Huệ Nương, : “Mẹ, mau đến xem viện con chuẩn cho .”

“Đợi một chút .” Dương Huệ Nương như thể nhớ điều gì đó, quanh bốn phía, vẫy tay gọi một phụ nhân hơn ba mươi tuổi mặc áo bông màu xanh đậm, : “Như Nương, tỷ đây.”

Phụ nhân tên “Như Nương” đó cẩn thận bước đến, cúi thật sâu chào Hoắc Giác và Khương Lê.

Dương Huệ Nương vội ngăn động tác của bà , : “Không cần như , đây là nữ nhi và con rể , tỷ cứ coi như vãn bối nhà .”

Nói xong, Dương Huệ Nương sang Khương Lê, giới thiệu về Như Nương.

Thì Như Nương là một phụ nữ bất hạnh Dương Huệ Nương gặp đường , khi còn trẻ là góa phụ, con cái, cha chồng hành hạ mười mấy năm, suýt mất mạng.

Dương Huệ Nương tình cờ gặp lúc cha chồng bà đang đánh đập bà , thoáng chốc đành lòng, bèn mua bà từ tay cha chồng.

Dương Huệ Nương : “Ta mở quán rượu cũng cần , để Như Nương theo nấu rượu là . Chỉ là chỗ ở, nghĩ tiên cứ để Như Nương ở chung với ở đây, đợi quán rượu mở cửa sẽ dọn cho tỷ một căn phòng phía quán, các con thấy như ?”

Đương nhiên Khương Lê ý kiến gì, nhưng thêm phủ, nàng nghĩ vẫn cần sự đồng ý của Hoắc Giác mới , bèn đầu , đôi mắt long lanh hai chữ thật to: Được ?

Hoắc Giác mỉm nhẹ nhàng, : “A Lê quyết định là , theo A Lê.”

Khương Lê đỏ mặt, nào ai như chứ, mặt nhiều theo thê tử, cũng sợ sợ vợ.

Nàng vội đầu , với Như Nương: “Đã , thím cứ yên tâm ở .”

Như Nương , thở phào nhẹ nhõm, nghẹn ngào cảm tạ, tuy tuổi còn trẻ, nhưng khí chất dịu dàng, chuyện nhẹ nhàng nho nhã, nghĩ đến quá khứ của bà , thật khiến thương xót.

Sắp xếp xong việc của Như Nương, Khương Lê định kéo Dương Huệ Nương viện, bỗng Khương Lệnh gọi một tiếng “Tôn thủ lĩnh”.

Khương Lê dừng bước, định chào hỏi Tôn Bình vài câu, lòng bàn tay chợt siết chặt, thấy Dương Huệ Nương kéo tay nàng, một cách mất tự nhiên: “Không dẫn xem ? Mau dẫn đường !”

Loading...