Xe ngựa dừng cổng lớn Như Ý viên, Hoắc Giác đặt chiếc ghế đẩu xuống, đỡ Khương Lê xuống xe.
Thiếu nữ tò mò tấm biển treo cổng, hỏi: “Đây… là nơi tỷ tỷ đang ở ?”
Hoắc Giác khẽ “ừm” một tiếng: “Tỷ tỷ thuê Như Ý viên , mấy tháng tới sẽ ở đây.”
Khương Lê xe ngựa Hoắc Giác kể, còn một tỷ tỷ đời, nay tìm và định cư tại thành Đồng An.
Nàng thật ngờ Hoắc Giác còn , đây Tô lão bá nhắc tới, cả nhà Hoắc Giác đều bỏ mạng khi chạy nạn, chỉ còn sống sót.
Giờ Hoắc Giác còn tỷ tỷ, nàng thật lòng mừng cho , nhưng đồng thời cũng chút lo lắng, sợ tỷ tỷ Hoắc Giác thích nàng.
Khương Lê cúi đầu y phục , thấy quần áo chỉnh tề gì , thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Giác tâm tư tinh tế, chỉ cần một hành động nhỏ của Khương Lê cũng nàng đang lo lắng, bèn dịu dàng an ủi: “A Lê đừng lo, tỷ tỷ mong mỏi gặp nàng lâu, nhất định sẽ thích nàng.” Khương Lê khẽ gật đầu, nhưng nét mặt vẫn bớt căng thẳng.
Hoắc Giác thấy mỉm , gì thêm, bước lên nắm lấy vòng đồng gõ cửa, một lát từ trong mở cửa, là một nam tử cao lớn.
Nam tử cúi đầu, ánh mắt cung kính xuống, lưng thẳng tắp, : “Hoắc công tử, tiểu thư đang ở đình Tư Liễu chờ hai vị.”
Khương Lê theo bản năng liếc , cảm thấy giống gác cổng bình thường.
Trông giống… giống một huấn luyện trong quân ngũ hơn. Trong lòng khỏi càng thêm tò mò về tỷ tỷ của Hoắc Giác.
Hai bước cửa, thẳng đến đình Tư Liễu. Xung quanh đình trồng một vòng liễu rũ, bốn phía treo rèm mỏng màu ấm, gió thổi qua, rèm bay nhè nhẹ, tựa như những vũ nữ uyển chuyển.
Giữa đình đặt một bộ bàn ghế gỗ lê vàng, một nữ tử dáng thon thả, yểu điệu đang ghế, bên cạnh là một bà lão đang mặt mày nghiêm nghị.
Nữ tử hình như thấy động tĩnh, lúc họ sắp đến gần đình liền đầu , khuôn mặt thanh tú như hoa lập tức nở nụ .
Nàng dậy, mỉm : “A Lê.”
Bốn góc đình treo đèn lồng, ánh sáng mờ ảo càng nổi bật nụ khuôn mặt nữ tử.
Khương Lê đến ngẩn .
Chỉ thấy nữ tử mắt mày thanh tú, da trắng như ngọc, đôi mắt sáng như trời ánh lên ý .
Tỷ tỷ của Hoắc Giác… thật xinh !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-41.html.]
Vẻ chỉ ở khuôn mặt, mà còn ở khí chất quanh nàng .
Nói thì nàng và Hoắc Giác giống lắm, nhưng khí chất dịu dàng như ngọc gần như y hệt.
Trước đây Khương Lê cho rằng Tiết Chân là tiểu thư khí chất nhất mà nàng từng gặp, nhưng nếu so với nữ tử mắt thì như đom đóm so với trăng sáng, thể sánh bằng.
Thấy Khương Lê đến ngây , Hoắc Giác : “A Lê, đây là tỷ tỷ , đây là Đồng ma ma.”
Khương Lê chớp mắt, Hoắc Giác chỉ giới thiệu là tỷ tỷ, nhưng nàng thể gọi theo là “tỷ tỷ” .
Dù … cũng thành .
Vì nàng e dè mỉm , : “Hoắc tỷ tỷ, Đồng ma ma.”
Vệ Xuân Hoắc Giác, : “Đệ chắc rõ với A Lê về .”
Nàng Khương Lê, dịu dàng : “Ta họ Vệ, gọi là Vệ tỷ tỷ là .”
Khương Lê tuy thắc mắc tại Hoắc Giác và tỷ tỷ khác họ, nhưng cũng hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn : “Vệ tỷ tỷ.”
“Ngồi .” Vệ Xuân xuống một chiếc ghế, hiệu cho Khương Lê cùng, ôn hòa : “Không cần câu nệ với , cứ coi như ở nhà là .”
Khương Lê ngoan ngoãn xuống, xuống liền Vệ Xuân với Hoắc Giác: “Trâm cài của , tự lấy để Đồng ma ma lấy?”
Hoắc Giác Khương Lê, : “Ta tự là .” Nói xong liền sải bước xuống đình, về một phía. Hắn , Khương Lê càng thêm e dè.
Vệ Xuân thấy liền , trêu chọc: “Tính tình A Giác khó chịu đúng ? Ngày thường bắt nạt lắm ?”
“Không , .” Khương Lê vội xua tay, vẻ mặt nghiêm túc : “Hoắc Giác , đối với cũng .”
Dáng vẻ vội vàng bênh vực tình lang của tiểu cô nương chân thành đáng yêu, khiến Vệ Xuân và Đồng ma ma đều mỉm .
Vệ Xuân : “Ta đoán A Giác chỉ với thôi, với khác kiên nhẫn như .”
Khương Lê nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của Hoắc Giác với các tiểu thư khác, đỏ mặt gì.
Vệ Xuân .