Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-07-09 06:41:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Lê Trương Oanh Oanh , đầu tiên là ngẩn , khi hiểu lời nàng , vội : “Oanh Oanh, cô bậy bạ gì ? Thi b.ắ.n liễu sắp bắt đầu , mau kìa!”

Trương Oanh Oanh thấy rõ ràng A Lê coi lời là thật, bĩu môi, còn thêm gì đó, thấy nàng chăm chú Hoắc Giác, bèn nuốt xuống lời , đưa mắt về phía hành lang.

Trên hành lang lúc một hàng lang quân cầm cung tên, Hoắc Giác cao hơn những lang quân khác nửa cái đầu, thoáng qua nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Theo tấm vải đỏ trong tay nhà sư rơi xuống, Hoắc Giác nhanh chóng giương cung, chỉ trong nháy mắt, mũi tên xé gió bay , cái bầu treo cao nhất kêu “đinh” một tiếng b.ắ.n trúng, một con chim bồ câu nhỏ từ trong bầu bay , vỗ cánh trắng muốt, bay mất.

Xung quanh ồ lên, mấy vị lang quân cạnh Hoắc Giác càng há hốc mồm.

Bọn họ mới giương cung, thiếu niên b.ắ.n trúng bầu thả chim bồ câu .

Tốc độ … còn so thế nào nữa?

Mấy , vẫn b.ắ.n tên , trúng trúng thì cũng đầu đuôi.

Không lâu hai con chim bồ câu vỗ cánh bay lên, nhưng thời gian muộn hơn nhiều, sớm đuổi kịp con chim bồ câu đầu tiên.

Hoắc Giác tốn chút sức lực nào thắng, xách đèn lưu ly, bước xuống bậc thang, từng bước một về phía Khương Lê.

Ánh mắt bốn phương tám hướng đều đổ dồn , ít tiểu cô nương thậm chí còn e lệ thì thầm to nhỏ.

Hoắc Giác dường như nhận ánh mắt của khác, thong dong vòng qua hành lang, đưa đèn lưu ly cho Khương Lê, hỏi: “Một cái đủ ?”

“Đủ .” Khương Lê cúi đầu, mắt bao tiếp lấy tay cầm đèn, tai từ lúc nào đỏ lên.

Trương Oanh Oanh liếc mắt Hoắc Giác, Khương Lê, đột nhiên cảm thấy chính là thừa.

Nàng đảo mắt qua giữa Khương Lê và Hoắc Giác, : “A Lê, cha hôm nay coi sổ sách ở cửa hàng phố Tây Liễu, tìm ông , lát nữa để Hoắc Giác đưa cô về quán rượu nhé.”

Nói xong liền phẩy tay với hai , tự bỏ .

Trương Oanh Oanh , Hoắc Giác liền hỏi Khương Lê: “Ngoài miếu hội, còn dạo nơi nào khác ?”

Khương Lê khó dịp cùng dạo phố xá, vội vàng gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-39.html.]

Hai dạo gần một canh giờ, xem lão sư phụ kẹo đường, xem phun lửa, còn ăn ít đồ ăn vặt ven đường.

Trời dần dần tối, Khương Lê một tay cầm xiên kẹo hồ lô, một tay xách đèn lưu ly, cùng Hoắc Giác sóng vai về phố Chu Phúc.

Sắp đến quán rượu, Hoắc Giác dừng bước, gọi: “A Lê.”

Khương Lê cắn nửa quả hồ lô, gọi, nửa quả còn đột nhiên rơi khỏi que tre, rơi xuống mặt giày thêu hoa như ý.

Khương Lê phồng một bên má, ngơ ngác Hoắc Giác, đôi mắt đen láy còn chút ngây thơ.

Hoắc Giác cong môi, xổm xuống mặt nàng, dùng tay áo cẩn thận lau sạch vết đường dính mặt giày nàng.

Khương Lê chút ngại ngùng, đang định “Không cần lau” thì thấy Hoắc Giác ngẩng đầu lên, nàng chăm chú, nghiêm túc hỏi: “A Lê, khi thi Hương, cưới nàng ?”

Thiếu niên tắm trong ánh trăng, ngước mặt nàng, mày dài rủ xuống, mắt lạnh như , giọng trầm thấp hóa thành từng sợi tơ, quấn chặt lấy trái tim đang đập thình thịch của Khương Lê.

Lông mi thiếu nữ khẽ run, đèn lưu ly tay gió thổi xoay nửa vòng, nửa khuôn mặt Bồ Tát Địa Tạng ẩn trong tranh đèn chiếu sáng khuôn mặt thiếu niên.

Chỉ thấy Bồ Tát cúi đầu , nụ dịu dàng và từ bi.

Lớp đường của kẹo hồ lô dần tan thành mật, từ miệng ngọt đến tận đáy lòng.

Khương Lê nén sự e thẹn, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

***

Vệ Xuân ở trọ nửa tháng thì dọn đến phố Đông Liễu, con phố ở phía Đông thành Đồng An.

Tiết Vô Vấn thuê sẵn một tòa nhà ba gian, đặt tên là Như Ý viên. Nơi là phủ của một vị Cử nhân lão gia, tuy nguy nga tráng lệ nhưng cũng thanh nhã, tinh tế. Trong sân, cây cối xanh tươi rợp bóng, hoa nở rực rỡ, còn một gian đình nghỉ mát.

Thế nhưng Vệ Xuân vẫn ý, sai Đồng ma ma ngoài mua sắm thêm nhiều đồ dùng, chẳng hạn như giường gỗ tử đàn dát vàng thượng hạng, bàn trang điểm gỗ trầm hương cổ kính tinh xảo, còn tự tay vẽ tranh, điều chế hương liệu, bài trí gian phòng phía Đông thêm phần tao nhã, quý phái.

Tiết Vô Vấn khoanh tay dựa khung cửa, liếc Vệ Xuân, : “Nàng để tâm đến phòng ốc của khác thật đấy, cũng bao lâu, cần gì hao tâm tổn sức như ?”

Vệ Xuân ngước mắt một cái, để ý đến lời đầy ghen tuông của , dùng chày đá nghiền nát hương liệu phơi khô, thản nhiên hỏi: “Khi nào ?”

Loading...