Trong xe ngựa đối diện.
Vệ Xuân vén một góc rèm, qua cửa sổ đang hé mở về phía thiếu nữ bên ngoài hành lang, khóe miệng nở nụ : “Ma ma, cô nương mặc váy lụa màu vàng ngỗng chắc là A Lê , quả nhiên như A Giác , là một cô nương xinh , lương thiện.”
Đồng ma ma khỏi mỉm .
Chỉ mới một cái, thể nhanh chóng nhận khác là thiện ác? Tiểu thư chẳng qua là yêu ai yêu cả đường lối về, đối với mà tiểu công tử thích, đương nhiên là thế nào cũng thấy thuận mắt.
Đồng ma ma vén rèm cho Vệ Xuân, cũng ngoài, liền thấy cô nương xinh cửa chùa đang bóng lưng tiểu công tử nhà , đến mức mắt cong cong, vô cùng đáng yêu.
Đồng ma ma cảm thấy nụ của cô nương dường như thể khiến tâm trạng khác lên, cũng mỉm đáp: “Tiểu cô nương công tử yêu thích thì thể ? Tiểu thư quên , tiểu công tử từ nhỏ kén chọn.”
Vệ Xuân cũng : “Trước đây tổ mẫu còn lo A Giác sẽ tìm vợ, từ nhỏ , thứ gì thích, đưa đến tận mặt cũng lấy, còn chẳng nể mặt ai. Không ngờ lớn lên thông suốt, lặng lẽ tìm vợ lúc nào .”
Hai chuyện Khương Lê một lúc lâu mới buông rèm xuống, lâu , xe ngựa chậm rãi về phía phố Chu Phúc.
Vệ Xuân mân mê chiếc vòng ngọc dương chi tay, trầm ngâm : “Ma ma, xem tặng chiếc vòng cho A Lê quà gặp mặt, ?”
Đồng ma ma chiếc vòng, trong lòng chút nỡ.
Không bà tham lam, mà là vì vòng tay là do lão phu nhân tặng cho tiểu thư.
Mười tám viên ngọc dương chi thượng hạng mài giũa trơn bóng, mỗi viên đều chạm khắc một mặt Phật, còn trụ trì chùa Đại Tướng Quốc khai quang, ngụ ý phúc khí kéo dài, một đời an khang.
Một chuỗi vòng tay như dùng vật báu truyền gia cho gia tộc quyền quý cũng xứng đáng.
Sau khi Vệ gia diệt tộc, tài sản trong phủ vơ vét sạch sẽ. Khi tiểu thư cứu , chỉ còn chuỗi vòng tay và mặt ngọc đeo cổ.
Của hồi môn ý nghĩa như , tặng một món là mất một món.
Tuy nỡ, nhưng Đồng ma ma Vệ Xuân tuy hỏi , nhưng trong lòng quyết định, bèn đáp: “Lão nô thấy A Lê cô nương da dẻ trắng trẻo, đeo chuỗi vòng tay nhất định .”
Vệ Xuân mỉm : “Chỉ tặng một chuỗi vòng tay đúng là thiệt thòi cho A Lê , tiếc là ngoài quá vội vàng, nếu trong những thứ Tiết Vô Vấn tặng một bộ trâm cài hợp với A Lê.”
Nhắc đến Tiết Thế tử, Đồng ma ma khựng , nhịn : “Tiểu thư, chúng thật sự về Thịnh Kinh nữa ?”
“Đương nhiên là về, đợi A Giác lên Kinh ứng thí thì chúng cùng và A Lê về.”
Đồng ma ma nhớ tới vị Thế tử ở quán trọ thương mà chịu xem đại phu, nhất quyết đợi tiểu thư về băng bó cho , trong lòng khẽ thở dài, thêm gì nữa.
***
Hoắc Giác b.ắ.n liễu thì thật sự tới, cùng nhà sư trong chùa lấy thẻ bài, cầm cung tên bước lên hành lang.
Khương Lê quen Hoắc Giác sáu năm, từng thấy Hoắc Giác b.ắ.n tên, cũng học từ khi nào.
Đương nhiên Trương Oanh Oanh cũng từng thấy, nàng dùng khuỷu tay huých Khương Lê, nhỏ giọng hỏi: “A Lê, Hoắc Giác sẽ thắng chứ?”
Khương Lê “Ừm” một tiếng, giọng điệu chắc chắn: “Sẽ.”
Nhìn Khương Lê đầy tự tin, Trương Oanh Oanh mím môi , bỗng nhiên nhớ tới một chuyện nhỏ ba năm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-38.html.]
Ngày đó cũng giống như hôm nay, cũng là một ngày đầu hè nắng , Trương Oanh Oanh lên núi thả diều, liền kéo Khương Lê cùng.
Ai ngờ chơi nửa đường, trong rừng bỗng nhiên xông một con heo rừng.
Con heo rừng to khỏe, hung dữ lao tới, dọa hai bỏ chạy tán loạn.
Thân thể Trương Oanh Oanh yếu ớt, chạy hai bước thì chạy nổi nữa.
Trong lúc nguy cấp Khương Lê đành nhặt một viên đá ném con heo rừng, đó chạy một mạch về phía khác. Con heo rừng nàng chọc giận, quả nhiên đuổi theo nàng.
Đợi đến khi nàng tìm Trương Oanh Oanh, mu bàn tay, cổ đều là vết thương, y phục cũng lấm lem, dọa Trương Oanh Oanh giật nảy .
Sau đó hỏi mới , lúc A Lê trốn con heo rừng lăn xuống sườn núi, trầy xước.
Trương Oanh Oanh lau nước mắt đưa Khương Lê về nhà, lúc sắp đến quán rượu, Hoắc Giác cũng từ tiệm thuốc .
Khi đó Hoắc Giác cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, gặp ai cũng lạnh lùng xa cách.
khi thấy Khương Lê chật vật, trong đôi mắt rõ ràng thêm chút cảm xúc khác.
Trương Oanh Oanh nhớ kỹ càng, chút cảm xúc khác đó hình như là kinh ngạc và… phẫn nộ?
Lúc đó cảm thấy gì, bây giờ nghĩ , Trương Oanh Oanh bỗng nhiên hiểu .
“A Lê.” Trương Oanh Oanh dùng khuỷu tay huých Khương Lê: “Cô còn nhớ năm mười hai tuổi, chúng ở núi gặp heo rừng ?”
Sao Khương Lê thể quên chuyện đó? Nhớ rõ ràng quá còn gì!
Đang thả diều vui vẻ, bỗng nhiên một con heo rừng chạy thấy bọn họ liền đuổi theo.
Chuyện khác , điều khiến nàng hổ nhất là, bộ dạng chật vật khi nàng về Hoắc Giác bắt gặp.
Thấy cũng thôi , còn lạnh lùng tới hỏi nàng: “Ai ?”
Ngày thường Hoắc Giác ít khi chuyện với nàng, tiếp xúc riêng tư càng .
Đột nhiên tới hỏi nàng, dọa nàng và Trương Oanh Oanh giật .
Lúc đó Khương Lê thấy ánh mắt lạnh lùng của liền sợ hãi, lắp bắp : “Bị, heo đuổi, … đó lăn xuống sườn núi.”
Khương Lê đến bây giờ vẫn còn nhớ vẻ mặt khó của Hoắc Giác khi câu trả lời của nàng.
Chắc là cảm thấy nàng ngốc buồn …
“Nhớ chứ.” Khương Lê mím môi, nghiêng đầu Trương Oanh Oanh, khó hiểu hỏi: “Sao cô nhớ tới chuyện đó?”
Trương Oanh Oanh Hoắc Giác ở đầu hành lang, Khương Lê, tủm tỉm : “A Lê, cô nghĩ xem, liệu khả năng nào Hoắc Giác thích cô từ lâu ?”