Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-07-09 06:40:33
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Lê ủ xong rượu, bước khỏi sân trong thì thấy Trương Oanh Oanh đang ngó nghiêng ngoài cửa quán rượu. Thấy nàng, đôi mắt tròn xoe của Oanh Oanh liền sáng lên.

“A Lê, mau lên, hội chùa sắp bắt đầu !”

Trương Oanh Oanh đến tìm Khương Lê để cùng xem hội chùa. Trên phố Tây Liễu ở Lâm Tây một ngôi chùa linh thiêng, ngày Tết Đoan Ngọ chùa tổ chức hội b.ắ.n liễu.

Thi b.ắ.n liễu, đúng như tên gọi, là trò chơi giấu chim bồ câu trong quả bầu, buộc quả bầu lên cành liễu. Người chơi giương cung b.ắ.n tên, vỡ quả bầu, thả chim bồ câu . Ai thả chim bồ câu bay cao nhất sẽ là thắng cuộc.

Trương Oanh Oanh nhắc đến việc xem b.ắ.n liễu từ hai tháng .

Khương Lê với Dương Huệ Nương một tiếng là sẽ xem hội chùa, cùng Trương Oanh Oanh tay trong tay về phía phố Tây Liễu.

“Nghe hội b.ắ.n liễu ở thành Kim Lăng là b.ắ.n lưng ngựa, các lang quân tuấn tú phi ngựa như bay, bách phát bách trúng, thật oai phong!

Thành Đồng An chúng nhỏ bé quá, sang năm nhất định sẽ năn nỉ cha đưa đến Kim Lăng xem!”

Hội b.ắ.n liễu ở chùa chỉ là trò chơi cho vui, ngựa, chơi chỉ cần yên hành lang cách cây liễu vài chục trượng b.ắ.n tên.

Tuy độ khó bằng b.ắ.n lưng ngựa, nhưng cũng dễ b.ắ.n trúng.

Năm ngoái Khương Lê cũng xem hội, trong mười thì nhiều nhất cũng chỉ ba bốn b.ắ.n trúng bầu.

Khi hai đến nơi, một hàng cây liễu chùa treo đầy quả bầu. Những quả bầu đỏ tươi treo lủng lẳng những cành liễu mềm mại, dẻo dai, gió thổi qua kêu leng keng.

Trên bậc thang cuối hành lang đặt một chiếc bàn gỗ đỏ thường thấy trong chùa, bàn ba chiếc đèn lưu ly lấp lánh.

“A, giải thưởng là đèn lưu ly kìa!” Trương Oanh Oanh chỉ tay chiếc đèn lưu ly, reo lên: “A Lê, chẳng lúc Tết Nguyên Tiêu cô vẫn luôn một chiếc đèn lưu ly ? Hay là cũng xuống thi đấu, thắng một chiếc đèn cho cô!”

Trương Oanh Oanh nuông chiều từ nhỏ, sức lực còn yếu hơn cả Khương Lê, e rằng ngay cả cung cũng kéo nổi.

thấy Trương Oanh Oanh hào hứng như , Khương Lê nỡ mất hứng, chỉ mỉm : “Nếu cô thử thì cứ thử, nhưng cứ vui là chính, cần nhất thiết thắng đèn lưu ly cho , cũng còn nữa.”

Giọng thiếu nữ dịu dàng, ánh mắt tươi , khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nhỏ như hạt gạo.

Hoắc Giác xuống xe ngựa liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như hoa của Khương Lê, cùng câu “Đèn lưu ly, cũng còn nữa”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-37.html.]

Hắn cụp mắt xuống, bước tới, nhẹ nhàng hỏi: “A Lê đèn lưu ly?”

Khương Lê và Trương Oanh Oanh thấy giọng quen thuộc, đồng loạt đầu , liền thấy ánh nắng dịu dàng, thiếu niên mặc áo vải xanh, dáng thẳng tắp như tùng bách, tuấn tú như ánh trăng, chỉ cần đó thôi cũng đủ thu hút ánh .

Khương Lê ngờ Hoắc Giác đến hội chùa, đôi mắt long lanh sáng lên: “Hoắc Giác, đến đây?”

Lúc khi hai chia tay, Hoắc Giác còn hôm nay việc bận.

Khương Lê cứ nghĩ hôm nay sẽ gặp nữa.

Hoắc Giác đôi mắt sáng như của thiếu nữ, ánh mắt dịu dàng, ôn tồn : “Xong việc , nên đến tìm .”

Nói xong, thiếu niên liếc mắt sang Trương Oanh Oanh, khẽ gật đầu.

Trương Oanh Oanh mỉm chào Hoắc Giác, trong lòng thầm kinh ngạc: Vừa khi A Lê, ánh mắt dịu dàng, giọng cũng mang theo ý , nhưng khi sang nàng , là khuôn mặt lạnh lùng như khi.

Theo Trương Oanh Oanh thấy, Hoắc Giác là ít khi bộc lộ cảm xúc, nếu lộ vẻ dịu dàng như , thì xem A Lê thật sự chiếm trái tim !

Trương Oanh Oanh mừng cho Khương Lê.

Nàng hái bông hoa cao ngạo như Hoắc Giác, nhưng tỷ của nàng hái , nàng cũng thấy hãnh diện !

Nếu Hoắc Giác thi đỗ Trạng nguyên trở về, phu nhân Trạng nguyên chính là tỷ của nàng , thật oai phong, thật nở mày nở mặt!

Sau khi chào hỏi Trương Oanh Oanh, Hoắc Giác sang Khương Lê : “Ta thắng một chiếc đèn lưu ly cho .”

Giọng điệu của khi câu nhẹ nhàng như thể đang hái một bông hoa .

Khương Lê vội vàng kéo tay áo , : “Không cần , cũng chiếc đèn lưu ly đó lắm.”

Khương Lê đèn lưu ly, nếu thể thắng thì đương nhiên là . nếu thua thì ? Hoắc Giác cảm thấy mất mặt ?

Chỉ là một chiếc đèn lưu ly thôi, nàng nỡ để buồn.

Trương Oanh Oanh suy nghĩ của Khương Lê, tưởng nàng ngại ngùng, liền tiếp lời: “Lúc Tết Nguyên Tiêu A Lê vẫn luôn mong một chiếc đèn lưu ly, nếu Hoắc Giác thể thắng một chiếc cho A Lê thì quá là !”

Hoắc Giác Khương Lê, thấu tâm tư của nàng , mỉm : “A Lê yên tâm, sẽ thắng.”

Loading...