Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-07-09 06:38:12
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếp , Hoắc Giác gặp Thẩm Thính mới tin Vệ Xuân Tiết Vô Vấn bí mật cứu sống, nuôi dưỡng tại phủ Định Quốc Công.

Khi tỷ gặp , một thành hoạn quan, ẩn nhẫn trong cung bốn năm, trở thành Hoắc công công quyền khuynh triều dã. Một của Tiết Vô Vấn, ngay cả họ của cũng từ bỏ, trở thành “Ngụy” di nương của phủ Định Quốc Công.

Lúc , Vệ Xuân vì bệnh trong lòng, thể tiều tụy, kéo dài tàn như đèn sắp tắt.

Năm xưa gặp , tỷ cũng từng thảm thiết như .

Tỷ như thuở nhỏ ôm lấy , bàn tay gầy yếu vỗ về lưng , nghẹn ngào : “Không nên để gánh chịu những điều ! A Giác, là tỷ tỷ vô dụng! Tỷ tỷ bảo vệ !”

Khuôn mặt đầy nước mắt mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt tiều tụy trong ký ức.

Hoắc Giác cụp mắt, khom lưng, vỗ nhẹ lên bờ vai mảnh mai của Vệ Xuân như an ủi, dịu dàng : “Tỷ tỷ, ai tỷ đến muộn? Tỷ đến đúng lúc.”

Vệ Xuân lắc đầu.

Tiết Vô Vấn giường, sắc mặt sa sầm từ khi Vệ Xuân ôm Hoắc Giác, lúc thấy Vệ Xuân vẫn ôm chặt Hoắc Giác chịu buông tay, sát khí trong mắt giấu nổi.

Vệ Xuân từng ôm như .

Che giấu cảm giác chua xót trong lòng, Tiết Vô Vấn bước tới, cánh tay dài ôm lấy eo Vệ Xuân, nhẹ giọng : “Vệ Xuân, đừng quá kích động, nếu lát nữa ngất .”

Thấy Vệ Xuân cuối cùng cũng buông tay ôm nam nhân khác nữa, Tiết Vô Vấn đưa mắt hiệu cho Đồng ma ma, mỉm : “Khóc như mèo con , nàng hãy rửa mặt, ăn chút gì đó . Ta cùng A Giác sang phòng bên cạnh chuyện.”

Sắc mặt Vệ Xuân biến đổi: “Tiết Vô Vấn—”

“Tỷ tỷ đường xa mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng .” Hoắc Giác cắt ngang lời Vệ Xuân: “Ta cũng vài lời với Thế tử.”

Vệ Xuân cau mày Hoắc Giác, ánh mắt thiếu niên bình tĩnh gợn sóng, khiến thể cự tuyệt.

Hoắc Giác nghiêng , với Tiết Vô Vấn: “Thế tử, mời.”

Tiết Vô Vấn nhướn mày, Hoắc Giác một cách đầy ẩn ý, bước ngoài.

***

Thời gian gần giữa trưa, khách trọ ngày càng đông.

Tiểu nhị lên lầu hai, liền thấy hai vị lang quân tuấn mỹ, dáng tương đương, khí chất khác biệt, một một bước phòng chữ Thiên, khỏi “Ồ” lên một tiếng, cảm thấy một trong hai vị lang quân quen mặt.

Nghĩ một hồi lâu, mới nhớ , vị phía chính là con nuôi của Tô đại phu cuối phố.

Nghe sách, các cô nương yêu thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-35.html.]

cha ? Sao quen những vị khách quý hôm nay?

Nghĩ đến ánh mắt của vị lang quân mặt mày tươi lúc nãy, tiểu nhị rùng một cái, vội vàng thu lòng hiếu kỳ, xoay xuống lầu.

Tại phòng chữ Thiên.

Hoắc Giác đóng cửa, phía ập đến một luồng gió mạnh sắc bén.

Hắn nghiêng né tránh, tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tiết Vô Vấn, ngay đó thấy tay còn của Tiết Vô Vấn đánh tới, thẳng chỗ hiểm. Hoắc Giác mặt đổi sắc, khom lưng ngửa , hình thẳng tắp như cây trúc tuyết lớn đè đến cực hạn, hiểm hóc tránh đao thủ của Tiết Vô Vấn.

Hai tấn công qua trong phòng.

Có lẽ sợ gây động tĩnh, bọn họ cố ý tránh các đồ vật trong phòng.

Trên bàn gần cửa sổ một bình hoa thon dài, bên trong cắm một đóa sen.

Hai bóng cuốn giao đấu, sức mạnh từ những cú đòn chiếc bình lung lay, chỉ vài giây liền đổ xuống, lăn qua bàn rơi xuống đất.

Tiết Vô Vấn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bình hoa, nhưng cũng vì mà trúng một quyền của Hoắc Giác.

Hắn khẽ rên một tiếng, lùi một bước, nhưng bình hoa trong tay vẫn nắm chắc.

Cả hai đều dừng tay.

Nước trong bình đổ lênh láng, Tiết Vô Vấn đặt bình hoa trở bàn, mặc kệ vết thương đau nhức, khóe môi nhếch lên một nụ , tán thưởng: “Quyền pháp Hoắc gia quân, luyện khá lắm.”

Hoắc Giác bất ngờ khi Tiết Vô Vấn nhận quyền pháp của , năm xưa Hoắc gia quân dựa bộ quyền pháp và thương pháp của ông ngoại mà bách chiến bách thắng sa trường, lập nhiều công lao.

Ở Đại Chu, bộ quyền pháp ít, nhưng luyện đến mức tinh túy ít.

Hoắc Giác thoáng qua n.g.ự.c Tiết Vô Vấn, y phục màu đen ở đó m.á.u nhuộm đỏ một mảng nhỏ.

Hắn thu hồi ánh mắt, lặng lẽ bên cửa sổ, bình tĩnh : “Thế tử chẳng qua là xem đeo mặt nạ da , một tiếng là , cần gì động thủ? Thế tử cứ việc điều tra, tại hạ tuyệt ngăn cản.”

Thiếu niên thần sắc ngay thẳng chính đáng, mắt Tiết Vô Vấn chút sợ hãi, thậm chí còn sâu thẳm đến mức khiến run sợ.

Tiết Vô Vấn thẩm vấn tám trăm .

Chưa từng thấy ai thể bình tĩnh như thiếu niên , lau sạch nước tay, bước tới, ngón tay khách khí lướt dọc theo cằm Hoắc Giác một vòng.

Không mặt nạ, khuôn mặt là thật.

Quyền pháp Hoắc gia cũng sử dụng thành thạo, luyện mười mấy năm thì thể đến trình độ .

Loading...