Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-07-09 04:03:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Giác nàng, ánh mắt sâu thẳm. Khương Lê càng đến gần , tim đập càng nhanh.

Đến bên cạnh , nàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tựa xạ hương tựa trúc, vấn vít theo gió.

Nàng bỗng nhớ tới giấc mộng khi lâm bệnh, hai má nóng bừng, ánh mắt chút lảng tránh.

Hoắc Giác cúi nàng: “A Lê tránh ? Sao ? Chẳng lẽ xí hơn vị công tử ?”

“Ta nào tránh ?” Khương Lê vội đưa mắt , chạm đôi mắt đen láy của : “Hơn nữa, ? Ta lớn đến chừng từng thấy ai hơn .”

Tiếng trầm thấp vang lên trong lồng n.g.ự.c thiếu niên. A Lê của đáng yêu đến thế? Vừa khéo léo quá đỗi thành thật.

Biết nàng da mặt mỏng, Hoắc Giác một tiếng thôi, sang hỏi nàng: “Sau khi xem xong đua thuyền, A Lê về quán rượu ?”

Khương Lê gật đầu: “Có, về giúp ủ rượu cao lương.”

“Vậy cùng A Lê về.” Hoắc Giác : “Ta với Sơn trưởng, khi xem xong đua thuyền sẽ về hiệu thuốc.”

Khương Lê tất nhiên đồng ý.

Hai chuyện bao lâu thì từ xa truyền đến tiếng trống “đùng đùng đùng”.

Cuộc đua thuyền rồng bắt đầu.

Khương Lê vội vàng xem đua thuyền. Lúc đầu nàng còn nhịn liếc Hoắc Giác vài , nhưng đó những chiếc thuyền rồng sông thu hút.

Tiếng trống dồn dập, tiếng hô hào của đội đua thuyền rồng vang dội, khiến phấn khởi, lòng tràn đầy hào hứng.

Khương Lê chớp mắt, thỉnh thoảng còn theo nhịp điệu của thuyền rồng mà buột miệng “hây ha”.

Hoắc Giác vịn hai tay lên lan can, ánh mắt dừng nụ nơi khóe môi của Khương Lê, cũng khẽ mỉm theo.

lúc hai chiếc thuyền rồng đang đua quyết liệt ở đầu thành, một chiếc xe ngựa mấy bắt mắt lặng lẽ từ cổng thành phố Chu Phúc.

Bánh xe lắc lư vài vòng, chẳng mấy chốc dừng quán trọ Khách Như Vân đầu phố.

Tiểu nhị thấy cửa một chiếc xe ngựa màu xám xịt, vội cửa đón khách. Ngẩng đầu lên liền thấy một lão ma ma mặt mày nghiêm nghị dìu một nữ tử đội mũ rèm bước xuống xe.

Nữ tử dáng yểu điệu, đôi tay lộ ngoài trắng nõn nà như ngọc.

Gió nhẹ thoảng qua, tấm màn mũ che mặt thổi bay một góc, để lộ đôi môi hồng nhạt và chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của nữ tử.

Tiểu nhị đến ngây .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-33.html.]

Rõ ràng rõ dung mạo nữ tử, nhưng mơ hồ cảm thấy đây nhất định là một đại mỹ nhân hiếm thấy.

Tiểu nhị còn thêm vài nữa, bỗng nhiên trong lòng giật thót, khóe mắt liếc thấy một ánh mắt lạnh lùng.

Lúc mới nhận vị lang quân đánh xe buộc ngựa xong, đang tới.

Tiểu nhị thấy vị lang quân , thần sắc ngẩn .

Vị lang quân mắt cao lớn tuấn mỹ, mặt mày như ngọc, chiếc mũ bằng ngà voi cài giữ một nửa mái tóc đen, để lộ vầng trán sáng bóng. Dưới vầng trán, đôi mắt đào hoa sâu thẳm đang với vẻ như như .

Tiểu nhị trong lòng giật thót một cái, cổ như gió lạnh lướt qua, vội vàng cúi , tiến lên ân cần hỏi: “Mấy vị khách quan dùng cơm là ở trọ?”

Nam tử quý khí bức thản nhiên mở miệng: “Hai gian phòng thượng hạng.”

*** Bên .

Cuộc đua thuyền rồng kết thúc, Lâm quản gia của phủ Viên ngoại dẫn theo mười mấy tiểu đồng cùng bà v.ú mang bánh ú tro đến, phát cho bá tánh ngang qua ở khán đài.

Đây cũng là việc thiện thường niên của phủ Viên ngoại, cứ đến những ngày lễ truyền thống như Đoan Ngọ, Trung Thu thì sẽ đường phân phát đồ ăn.

Khán giả hai bên bờ sông như sóng triều đổ về khán đài, chẳng mấy chốc, cả khán đài vây kín mít.

Mấy bà v.ú to béo khoanh tay bên cạnh hô lớn: “Xếp hàng! Xếp hàng! Ai cũng phần, đừng tranh giành! Đừng chen lấn!”

bá tánh nào lọt tai, sợ đến muộn sẽ lấy bánh ú tro, ai nấy đều liều mạng chen , mấy gã trai tráng hùng hổ xô đẩy , nhất thời hỗn loạn như nồi cháo heo.

Khương Lê kẹt ở bên trong, cũng , thấy tình hình càng lúc càng hỗn loạn, thậm chí còn vấp chân suýt ngã đập đầu.

Đang lúc lo lắng toát mồ hôi hột, một đôi tay bỗng từ bên cạnh đưa tới, che chở nàng thật vững vàng.

“A Lê, đưa ngoài.”

Thiếu niên vai rộng eo thon, cao hơn khác một cái đầu, rõ ràng xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng che chở, Khương Lê liền cảm thấy an tâm, như thể đời còn ai thể nàng thương.

Đưa Khương Lê khỏi khán đài, Hoắc Giác , cẩn thận quan sát nàng, hỏi: “Có thương chỗ nào ?”

Khương Lê mỉm lắc đầu, còn lắc lắc tay hiệu bình an: “Ta cả, là vì tìm thấy , nên mới hoảng hốt.”

Hoắc Giác im lặng một lát.

Vừa khi cuộc đua kết thúc, các học trò khoác vai bá cổ trở về thư viện.

Vị dẫn các học trò xem đua thuyền tìm Hoắc Giác chuyện một lúc, chỉ chậm trễ một chút, khi Hoắc Giác , Khương Lê kẹt trong khán đài .

Loading...