Đến ngày Đoan Ngọ, Khương Lê từ sớm tinh mơ y phục, thẳng tiến bờ sông hộ thành.
Hôm nay xem đua thuyền rồng nhiều vô kể, đến cả thư viện cũng cho nghỉ nửa ngày, để đám học trò đang dùi mài kinh sử chuẩn thi Hương cũng ngoài náo nhiệt một phen.
Lúc Khương Lê đến nơi, hai bên lan can dọc bờ sông hộ thành chật kín , chen chúc như núi, những đứa trẻ cha cõng vai, vượt qua biển về hai chiếc thuyền rồng trang trí lộng lẫy phía xa xa, vui mừng khua tay múa chân.
Trương gia dựng mấy cái lều xem ở cuối bờ sông, chỗ của Khương Lê ở trong một cái lều gò đất cao. Lều ở vị trí đắc địa, bên trong thể bao quát mặt nước lấp lánh gợn sóng cùng hai chiếc thuyền rồng đang sẵn sàng xuất phát, quả là chỗ lý tưởng.
Khương Lê đưa mắt quanh, thấy bóng dáng Hoắc Giác và Khương Lệnh.
Đang định ngoài hỏi thăm thì thấy một nam tử hình cao ráo, vận cẩm bào màu trắng ngà tới.
Người đến chính là Trương Hành, Đại công tử phủ Viên ngoại, Khương Lê gặp vài .
Khương Lê vội vàng khép nép hành lễ, chào hỏi Trương Hành.
Trương Hành mặt mày ôn hòa, dịu dàng : “A Lê cô nương cần đa lễ, Bích Hồng cô nương mấy hôm bệnh, giờ khỏe hẳn ?”
Thực , ngay ngày hôm khi Khương Lê rơi xuống nước, Trương Hành tiểu đồng bên cạnh kể .
Trong lòng vẫn luôn canh cánh bệnh tình của Khương Lê, nhưng dám lộ , sợ bà nội sẽ trách chuyên tâm ôn tập, ghét bỏ Khương Lê.
Vì , chỉ thể dò hỏi Bích Hồng, mượn danh nghĩa của bà nội sai Bích Hồng đưa mời cho Khương Lê.
Giờ thấy Khương Lê mặc trang phục xinh mặt, Trương Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Khương Lê ngờ vị công tử bệnh, thoáng ngạc nhiên, mỉm đáp: “Ta bình phục , đa tạ công tử quan tâm.”
Giữa lúc Khương Lê trò chuyện với Trương Hành, một nhóm thiếu niên tuấn tú hừng hực chí khí từ phía đường Thư Viện gần đó nối đuôi .
Những lang quân đều là học trò của Thư viện Chính Đức, mấy hôm nay giam trong thư viện suốt ngày ngâm thơ sách, văn, nay ngoài hóng gió, ai nấy đều ríu rít như chim sẻ.
Một thiếu niên chơi với Khương Lệnh liếc thấy đôi nam nữ lều, “Ơ” lên một tiếng, dùng khuỷu tay huých Khương Lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-32.html.]
“Khương Lệnh, chẳng tỷ tỷ của ?”
Khương Lệnh đang chuyện với Hoắc Giác, theo bản năng Hoắc Giác, thấy sắc mặt thiếu niên vốn dĩ bình thản bỗng lạnh xuống.
Khương Lệnh vội vàng theo ánh mắt Hoắc Giác, thấy Khương Lê đang vui vẻ với một công tử mặc cẩm bào, mí mắt khỏi giật giật.
***
Trong mắt khác, Khương Lê và Trương Hành dường như trò chuyện vui vẻ, nhưng chỉ Khương Lê , trong lòng nàng vô cùng ngượng ngùng.
Nàng và vị Trương công tử rõ ràng thiết lắm, nhưng vì hôm nay nhiều như .
Khương Lê đang nghĩ cách kết thúc cuộc đối thoại , bỗng nhiên liếc thấy đang vẫy tay với .
Nàng vội vàng sang, ngẩng đầu bắt gặp một ánh mắt lạnh nhạt.
Khương Lê thấy ánh mắt quen thuộc đó, khóe môi cong lên mỉm : “Trương công tử, đến , qua chuyện với một hai câu, mong công tử thứ .”
Nói xong liền hành lễ.
Trương Hành nụ của nàng choáng ngợp, vội vàng chắp tay đáp lễ, : “A Lê cô nương cứ tự nhiên.”
Khương Lê nhấc váy, bước những bước nhỏ khỏi lều, nhẹ nhàng về phía Hoắc Giác.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu vàng ngỗng, khoác ngoài một chiếc áo mỏng màu xanh đậu, búi tóc đơn giản mà thanh nhã, mái tóc đen cài trâm hoa ngọc trai, vòng eo thon thả như liễu.
Thiếu nữ chậm bước trong làn gió xuân ấm áp, da trắng như tuyết, mày ngài như tranh vẽ, dáng cân đối, giống như đóa hải đường mới hé nụ cành, tuy còn e ấp nhưng toát lên vẻ thanh tú động lòng .
Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Giác lướt qua nam tử đang lặng lẽ Khương Lê phía , thản nhiên thu hồi ánh , chạm đôi mắt trong veo của Khương Lê.
Khóe môi khẽ cong lên thành một nụ .
A Lê của lớn , bắt đầu khiến để ý .