Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-07-09 04:01:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đời , nữ nhi nào cam tâm chia sẻ chồng với khác?

“Mẹ, ai đời cũng nạp .” Khương Lê khẽ nhếch khóe môi, gượng gạo nặn một nụ . “Thầy kể chuyện ở quán còn , tiền triều vị Thừa tướng cả đời chỉ cưới một vợ, khi bà mất cũng chịu tái giá. Còn… còn nữa, Thanh Châu một thế gia truyền thừa hàng trăm hàng ngàn năm, trong gia huấn quy định rằng đến ba mươi tuổi mà con mới nạp , một khi vợ sinh con thì suốt đời nạp . Hoắc Giác, lẽ cũng là như .”

Dương Huệ Nương khẽ thở dài: “A Lê, con còn nhỏ. Mẹ trải qua, khuyên một câu. Môn đăng hộ đối mới là , cầu con đại phú đại quý, phong hàm cao sang. Mẹ chỉ mong con tìm thật thà thương vợ, bình an thuận lợi sống qua một đời.”

Khương Lê thu nụ , cúi đầu, nhỏ giọng : “Mẹ, năm xưa cha mồ côi ốm yếu từ nhỏ, bà ngoại và ông ngoại đều đồng ý để gả cho ông . vẫn gả, từng hối hận ?”

Dương Huệ Nương ngẩn .

Khương Lê áp mặt vai Dương Huệ Nương, như một con thú nhỏ cọ cọ, kiên trì : “Mẹ từng hối hận, đúng ? Vậy nên, A Lê cũng sẽ hối hận. Chỉ cần Hoắc Giác nguyện ý cưới, con nguyện ý gả.”

Trước đây Khương Lê cho rằng thích Hoắc Giác, là thích dung mạo của , giống như bao nhiêu tiểu cô nương ở phố Chu Phúc.

Lòng yêu cái thì ai cũng .

Hoắc Giác vốn lạnh lùng, nhưng nhờ khuôn mặt như ngọc , say đắm bao nhiêu .

Khương Lê nghĩ như nữa, nếu một ngày, Hoắc Giác mất dung mạo , nàng vẫn sẽ thích .

Từ ngày đến phố Chu Phúc, sự chăm sóc của nàng mà mở mắt , nàng , đây chính là mà Khương Lê nàng gả cho.

Đã thích thì cố gắng tranh thủ, nếu thể sống những ngày vài năm thì cứ tận hưởng , ai chuyện tương lai? Biết gặp thiên tai nhân họa, mạng cũng chẳng còn.

Đối với Khương Lê mà , , A Lệnh và Hoắc Giác mới là ngày tháng .

Đêm đó, hai con mãi cũng ai thuyết phục ai.

Dương Huệ Nương thấy Khương Lê lay chuyển , đành ngậm miệng nhắc nữa. Dù A Lê xuất giá, sự đồng ý của là bà , con bé căn bản gả . Cùng lắm khi Hoắc Giác đến cầu , bà sẽ khéo léo từ chối là .

Trước đây Hoắc Giác mấy khi tiếp xúc với A Lê, cũng chỉ khi Tô Dao rời , hai mới qua nhiều hơn.

Trong mắt Dương Huệ Nương, sự yêu thích của Hoắc Giác đối với A Lê lẽ chỉ là một tầng tình cảm nhẹ, khác xa với tình yêu sâu đậm lâu năm của Khương Lê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-31.html.]

Đợi đến Thịnh Kinh, gặp gỡ nhiều tiểu thư khuê các, chừng đầu quên mất A Lê.

Nghĩ , bà cũng yên tâm.

Chỉ cần Hoắc Giác từ bỏ, Khương Lê cũng sẽ hết hy vọng.

***

Mùng năm tháng năm là Tết Đoan Ngọ, hàng năm ngày , thành Đồng An đều tổ chức đua thuyền rồng sông hộ thành.

Tiền Huyện lệnh đang bận tối mắt tối mũi vì chuyện sủng diệt thê, nên việc đua thuyền rồng rơi tay Trương Viên ngoại, giàu nhất thành Đồng An.

Bích Hồng đến nhắn với Khương Lê, lão phu nhân giữ cho nàng một chỗ để xem đua thuyền.

“Lão phu nhân bệnh lâu, nay khỏi hẳn thì đến xem cho náo nhiệt. Năm nay phủ Viên ngoại chúng bỏ nhiều tiền của để đóng hai chiếc thuyền rồng, mời cả lão sư phụ đua thuyền mấy chục năm ở thành Dương Châu đến, cuộc đua thuyền rồng năm nay chắc chắn sẽ .”

Khương Lê cảm ơn Bích Hồng: “Đáng lẽ A Lê tự đến phủ để tạ ơn lão phu nhân, nhưng khỏi bệnh, cho cùng thì may mắn, mong tỷ tỷ về lời cảm tạ với lão phu nhân.”

Bích Hồng duyên: “Ta việc mà còn yên tâm , yên tâm , sẽ với lão phu nhân là A Lê của chúng cảm kích đến rơi lệ đầy mặt.”

Khương Lê Bích Hồng chọc , từ trong bếp lấy hai hộp bánh, : “Một hộp bánh phiền tỷ tỷ mang về cho lão phu nhân, hộp còn là cho tỷ tỷ. Hôm đó A Lê rơi xuống nước may nhờ tỷ tỷ, còn ngại vất vả giúp A Lê tìm trâm cài rơi xuống hồ. Sau tỷ tỷ ăn gì, A Lê sẽ cho tỷ tỷ.”

“Vậy khách sáo .” Bích Hồng tươi nhận lấy bánh, ánh mắt lộ chút tinh nghịch, : “ dám nhận lời cảm tạ của , cây trâm đó là vị công tử mặt sáng như ngọc bỏ tiền nhờ tìm đấy. Nói đến đây, vị công tử thật là quan tâm đến A Lê.”

Công tử?

“Tỷ tỷ Hoắc Giác ?” Khương Lê hỏi.

“Chính là , ?” Bích Hồng nhướn mày. “Chẳng lẽ với ?”

Hoắc Giác quả thực với Khương Lê.

Sau khi Bích Hồng đưa trâm cài , nàng hớn hở chạy với là trâm tìm , cũng chỉ mỉm nàng, đây là ông trời thấy A Lê mất tín vật đính ước nên đặc biệt trả .

Khương Lê cụp mắt xuống, mím môi , hai má nóng bừng. Đâu ông trời trả , rõ ràng là trả .

Bích Hồng xong việc liền về, nán lâu, một lát liền trở về phủ Viên ngoại.

Loading...