Ngày mùng một tháng tư, Định Quốc Công Tiết Tấn chính thức đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Ung, đặt niên hiệu là Túc Hòa.
Ngày mùng hai tháng tư năm Túc Hòa thứ nhất, ngày thứ hai đại điển đăng cơ của Túc Hòa Đế, trận tuyết rơi kéo dài nửa năm cuối cùng cũng ngừng .
Bầu trời âm u bỗng trở nên quang đãng, bá tánh Thịnh Kinh lượt bước khỏi nhà, lên vòm trời trong xanh rực rỡ lâu thấy, kinh ngạc reo lên: “Rồng ngẩng đầu ở Tây Bắc, tai ương chấm dứt, trời đất hòa thuận. Lời châm ngôn ứng nghiệm !”
Hoắc phủ, phố Vĩnh Phúc.
Khương Lê ánh nắng xuyên qua cửa sổ, mỉm với Hoắc Giác: “Hôm nay trời thật, Hoàng thượng cũng chu đáo, cho các nghỉ một ngày.”
Hoắc Giác buông sổ sách trong tay xuống, nhướn mày : “Sau đại điển đăng cơ đáng lẽ nghỉ ba ngày, nhưng biên cương báo nguy, thêm nạn tuyết trắng, nhiều nơi ở Đại Ung cần cứu trợ. Hoàng thượng lo lắng cho bá tánh, nên mới giảm bớt hai ngày.”
Nghe nhắc đến những chuyện , lông mày Khương Lê khỏi nhíu .
Việc cứu trợ nạn tuyết trắng Khương Lê lo lắng,《Tấu sáu việc cần khi tai ương tuyết trắng》mà Hoắc Giác đề xuất, trong đó cả việc tái thiết thiên tai. Ngay cả sáu thành ở phía Bắc thiệt hại nặng nề nhất, hiện tại cũng khôi phục .
Nàng lo lắng là việc Bắc Địch xâm lược Túc Châu.
Quân Bắc Địch khi trải qua một mùa tuyết xuân trắng tai họa, cuối cùng cũng nhịn nữa, cuối tháng bất ngờ tấn công Túc Châu.
May mà quân Túc Châu chuẩn sẵn sàng từ , để quân Bắc Địch tập kích thành công.
Hiện tại chiến sự giữa hai quân đang giằng co!
Khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương bao giờ giấu suy nghĩ.
Hoắc Giác nàng, : “A Lê đừng lo lắng, Túc Châu sẽ xảy chuyện gì. Hiện tại đuổi quân Bắc Địch về Hoàng Đình, là bởi vì Thái tử cần một chiến công.”
Hôm qua, trong đại điển đăng cơ Túc Hòa Đế lập Thái tử, Thế tử phủ Định Quốc Công đây, Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Tiết Vô Vấn giờ là Thái tử của Đại Ung .
“Chiến công?”
Khương Lê kinh ngạc đáp , đầu suy nghĩ một lát, dường như hiểu điều gì đó.
Thiên hạ thể thần phục Túc Hòa Đế, nhưng về , chắc nguyện ý thần phục vị Thái tử trẻ tuổi.
Thái tử cần một chiến công vang dội để thu phục lòng , giống như Định Quốc Công đây.
Hoắc Giác nỡ tiểu cô nương nhíu mày suy nghĩ, bèn dậy véo nhẹ chóp mũi Khương Lê, : “Ta và Thái tử sớm bàn bạc kỹ , chuyến của Thái tử nhất định sẽ đại thắng trở về.”
Khương Lê lúc mới giãn lông mày.
Nàng Hoắc Giác, chợt nhớ , vị lang quân nhà nàng giờ đây còn là Giám sát Ngự sử Hoắc Giác của Đô sát viện nữa, mà là Thị độc học sĩ Vệ Cẩn của Hàn Lâm Viện.
Người Tiến sĩ Hàn Lâm, Hàn Lâm Nội Các.
Trước đây, ông nội của Hoắc Giác là Vệ Hạng cũng từng Thị độc học sĩ của Hàn Lâm Viện, đó thăng quan tiến chức, đến Thái phó, Thủ phụ Nội Các.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-241-hoan.html.]
Khương Lê mơ hồ cảm thấy, Túc Hòa Đế cho Hoắc Giác Hàn Lâm quan, đại khái là một ngày nào đó thể nối nghiệp ông nội.
Đến lúc đó, a tỷ Hoắc Giác hậu thuẫn, dù Hoàng hậu, cũng chỗ dựa vững chắc.
Nghĩ đến Vệ Xuân, Khương Lê vội vàng lấy kim chỉ từ trong giỏ tre bên cạnh.
Dạo gần đây nàng đang học quần áo cho trẻ nhỏ, lúc đang định một đôi giày thêu hình đầu hổ cho A Thiền.
Nói đến mấy việc may vá đối với nàng thật sự vẫn luôn khó khăn, may mà còn lâu nữa A Thiền mới chào đời, nàng đủ thời gian để học.
Tiểu nương tử vụng về cầm kim xỏ chỉ, mỗi khi mũi kim lạnh lẽo lướt qua ngón tay nàng, Hoắc Giác đều nín thở.
Vị Hoắc đại nhân gặp việc gì cũng bình tĩnh ung dung , ở trong khuê phòng, e rằng điều sợ nhất chính là cây kim nhỏ tay Khương Lê.
tiểu cô nương thích học, cũng chỉ thể chiều theo nàng. Tiểu nương tử đồ thêu, líu lo trò chuyện.
Giọng mềm mại ngọt ngào, giống như chú chim hỷ thước nhỏ từng đậu cành cây ngô đồng ở Văn Lan viện đây.
Chú chim hỷ thước nhỏ của kể chuyện quán rượu, chuyện đại điển đăng cơ hôm qua, chuyện ngày mai sẽ tự tay mặc quan phục Ngũ phẩm cho .
Nói đến cuối cùng, nàng ngẩng đôi mắt long lanh lên, ánh nắng ngoài cửa sổ.
Dưới ánh nắng xuân ấm áp, tiểu cô nương giường, từng tia nắng mỏng manh từ nơi xa xôi vượt núi băng sông mà đến, vờn quanh nàng.
Dưới ánh sáng, nàng mỉm rạng rỡ. Ánh mắt Hoắc Giác khẽ rung động.
Trong thoáng chốc, dường như thấy, trong căn phòng tối tăm ánh sáng ngày xưa, ánh sáng từ bên ngoài từ từ len lỏi .
Có ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi .
Hắn đầu chiếc quan tài trống rỗng, buông phất trần trong tay xuống, hướng về phía ánh sáng, chậm rãi đẩy cửa .
***
“Hoắc Giác, Vệ Cẩn, Vệ Chiêu Minh!”
Khương Lê lang quân đang nghĩ gì, buông tấm vải tay, nhẹ nhàng vẫy tay.
Liền thấy lang quân mắt khẽ cụp mắt xuống.
Đôi mắt đen láy dường như thấy đáy dần dần phản chiếu khuôn mặt nàng, dần dần ánh lên.
Hoắc Giác khẽ động yết hầu, “Ừm” một tiếng.
Khương Lê : “Chàng thấy gì ? Nghe hoa núi chùa Đại Tướng Quốc nở , năm ngoái chùa Đại Tướng Quốc, đều cùng ngắm hoa. Ngày nào rảnh rỗi, cùng một chuyến, ? Ánh xuân ấm áp , mong chờ từ lâu .”
A Lê của chắc chắn , cũng chờ đợi ánh sáng từ lâu.
Vị lang quân trẻ tuổi lặng lẽ tiểu nương tử đến cong cả mắt, đôi lông mày thanh tú dần dần nhuốm ý , nhẹ nhàng đáp nàng: “Được, lời nàng.”